Abe Yixin nhìn chòng chọc vào Bùi Nguyên Minh, hồi lâu hắn cuối cùng nghiến răng nghiến lợi xoay người: "Họ Bùi, chuyện này vẫn chưa xong!"
"Ngươi chờ đó cho ta!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn dẫn một đám người, gào thét bỏ đi.
Nhìn thấy Abe Yixin mang theo người, xám xịt xéo đi, Bùi Nguyên Minh và Tạ Mộng Dao trở lại trên xe, xe lại lần nữa khởi động.
Lúc này, Tạ Mộng Dao nhịn không được cười cười nói: "Bùi Nguyên Minh, thủ đoạn này của anh, cũng quá tiêu sái đi."
"Tôi còn tưởng rằng, lấy phong cách hành sự của anh, sẽ một chân đem Abe Yixin, đạp lăn trên mặt đất rồi chứ."
Bùi Nguyên Minh cười cười, thản nhiên nói: "Abe Yixin, ngược lại là hi vọng tôi động thủ cùng hắn."
"Như vậy, hắn liền có đầy đủ lý do báo cảnh sát."
"Vào thời khắc mấu chốt, vứt ra một chiêu như vậy."
"Nói trắng ra, Abe Yixin chỉ có một mục đích trong đầu."
"Đó chính là để cho tôi, không có cách nào thuận lợi tham gia tiệc tối nhậm chức của Kim Chính Đức."
Bùi Nguyên Minh nhún vai.
"Cái này cũng nói rõ, tiệc tối nay, tuyệt đối là không có tiệc ngon a!"
Tạ Mộng Dao cười nói: "Thế nhưng là, hắn cũng đã thuận lợi xéo đi."
"Đường đường là đại thiếu Gia tộc Abe, lại ở thời điểm này ném đi cái mặt này, nếu truyền trở về, chỉ sợ người đảo quốc, đều sẽ ghét bỏ hắn a?"
Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, sau đó lông mày nhăn lại, vô thức cảm thấy có cái gì đó, không đúng.
Bình thường mà nói, Abe Yixin liền xem như muốn tìm phiền toái với mình, cũng không cần thiết dùng thủ đoạn như vậy a?
Nhìn thì như có thể đem mình ngăn trở, để cho mình không có cách nào tham gia tiệc tối.
Nhưng đường đường là đại thiếu Gia tộc Abe Thổ Ngự Môn, một trong ngũ Ngự gia đảo quốc, sẽ dùng thủ đoạn có thể xưng là thiếu chuyên nghiệp như thế sao?
Mặc dù người đảo quốc làm việc, luôn luôn hèn hạ bẩn thỉu, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng là dường như, cũng không cần thiết để một đại thiếu, tới làm loại chuyện không coi là gì này a?
Trong lúc Bùi Nguyên Minh đang suy nghĩ, xe bắt đầu tiếp tục chạy, trải qua mấy tầng cửa ải, về sau, rất nhanh liền đến cửa chính Kim phủ.
Đợi cho xe dừng hẳn, có người hầu đi lên, thời điểm chuẩn bị mở cửa xe.
Tạ Mộng Dao một bên chỉnh lý dung nhan, một bên mỉm cười nói: " Còn chưa nghĩ tới."
"Coi như Abe Yixin, còn có cái thủ đoạn gì chưa có xuất ra."
"Như vậy rất nhanh, cũng sẽ phơi bày chân tướng."
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau đó liền thấy được Tạ Mộng Dao đưa tay tới chỗ ngồi phía sau, lấy ra một hộp quà tinh xảo.
Bùi Nguyên Minh phát giác được điều gì đó, anh cười nói: "Cô muốn tặng lễ vật cho Kim Chính Đức sao?"
Tạ Mộng Dao gật đầu nói: "Đây là chuyện tự nhiên."
"Mặc dù Tạ Môn Kim Lăng chúng tôi cùng Kim Gia Kim Lăng, quan hệ rất kém."
"Nhưng là tôi trước đó, thời điểm chính thức thượng vị, Kim Tuấn Anh đã để người đưa một phần lễ vật tới."
"Mặc kệ là có qua có lại, hay là lịch sự một chút, Tạ Môn chúng tôi, đều phải hoàn lễ."
"Bằng không mà nói, sẽ bị người chê cười."
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, cau mày nói: "Cô tặng cái gì thế?"
Tạ Mộng Dao mở hộp gỗ ra, nói: "Đây là rượu Mao Đài, có từ trước khi thành lập Đại Hạ."
"Có trên trăm năm lịch sử."
"Kim Chính Đức thích rượu ngon, Tạ Môn chúng tôi liền đưa rượu."
"Không tính là lễ nặng, nhưng cũng sẽ không quá nhẹ."