Chương 1367
“Cậu!”
Kim Minh Thắng cũng lộ ra một ánh mắt bàng hoàng, ngay sau đó ông ta quay người và chuẩn bị chạy trốn.
“Phụt.”
Bùi Nguyễn Minh giơ chân phải lên, một thanh sắt trên mặt đất bay ra, trực tiếp đâm vào ngực và bụng của Kim Minh Thắng.
“Đứng lại đó.”
“Bup.”
Tiếng la hét vang lên, một lúc sau tất cả những người có mặt đều nằm trên mặt đất, chi còn lại một Phùng Đông Huy là đứng run rẩy.
Bùi Nguyên Minh bước tới, vỗ nhẹ lên mặt Phùng Đông Huy, nói: “Anh có biết tại sao tôi không giết anh không?”
“Biết … biết..”
“Bộp!”Phùng Đông Huy đã run rẩy và quỳ xuống ngay sau đó.
“Anh Nguyên Minh, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn. Làm ơn để cho tôi đi đi.”
Bùi Nguyễn Minh nhẹ giọng nói: “Có hai điều.”
“Đấu tiên hãy nói với Thượng Tinh tài phiệt rằng những thử các người lấy được phải trả lại cho Dương Thành càng sớm càng tốt, nếu không sự việc sẽ không kết thúc.”
“Thứ hai, việc chuyển nhượng quyền sở hữu chiếc xe sẽ được giải quyết trong vòng ba ngày. Đây là khoản tiến bối thưởng cho vợ tôi.”
Bùi Nguyên Minh nói xong liễn xoay người rời đi.
Lý Anh Kiệt nhìn cảnh tượng này với vẻ kỳ quái, một lúc sau hít thở sâu mới khôi phục lại được bình tinh Tuy rằng từ lâu anh ta đã biết Bùi Nguyên Minh không phải người thường, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ kỹ năng của Bùi Nguyên Minh lại kinh người như vậy, “Anh Minh, những thanh tra này thì xử lý thế nào?” Lý Anh Kiệt đau đầu nhìn vài thanh tra trên mặt đất.
“Đưa họ đến bệnh viện gần nhất để điều trị. Tôi sẽlo một số việc và tôi sẽ qua sau.”
Bùi Nguyễn Minh rời đi trước sau khi nói.
Tập đoàn Đế Hào.
Khi Trịnh Tuyết Dương tan sở, cô hơi sững sờ khi nhìn thấy chiếc Rolls Royce mới tinh đậu trong bãi đậu xe.
Điều quan trọng nhất là Bùi Nguyên Minh đã tranh thủ buổi chiều rành rỗi để ra biển số xe màu hồng, trông rất chói mắt.
“Chống, anh lấy cái này từ đâu ra vậy?”
Trịnh Tuyết Dương có vẻ ngạc nhiên.
“Bên kia trả tiền!” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói. “A? Bọn họ làm sao có thể nhà ra chiếc xe đắt như vậy chứ?”
“Anh đã thuyết phục và nói lý lẽ với anh ta, sau khi hiểu ra thì anh ta sẽ bồi thường thôi.”
Bùi Nguyễn Minh mim cười đáp.
“Hai ngày này họ sẽ hoàn tất các thủ tục và gửi, xe sẽ đứng tên em.”
“Thật sao?” Trịnh Mẫn về mặt nghi hoặc, cô luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.Nhưng nhớ tới thân phận tư vấn viên của Bùi Nguyên Minh cô lại thờ dài.
Bùi Nguyên Minh bây giờ đã là người có địa vị, cũng không còn chỉ là con rể ở nhờ nữa, chuyên này thực ra cũng khá bình thường.
Khi cả hai quay lại vườn hoa Hoàng Gia, điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh có một cuộc gọi.
“Anh Minh, tôi đã cử vài người đến bệnh viện Nhân Ải gån đó nhưng tinh hình không ổn lắm. Anh có thể cần đến xem thử không?” Bên kia điện thoại, giọng nói của Lý Anh Kiệt có chút áy náy.
“Tôi sẽ đến đây ngay!”
Vẻ mặt của Bùi Nguyễn Minh khẽ động, anh nghe nói bệnh viên Nhân Ái này là bệnh viện tư nhân do nước ngoài tài trợ.
Lý Anh Kiệt phải người đến bệnh viện này cũng không thành vấn đề, nhưng nếu bệnh viện này có liên quan gì đến tập đoàn Thượng Tinh tài phiệt thì có lẽ sẽ có chút phiền phức.
Nghĩ đến đây Bùi Nguyên Minh nhanh chóng rời di Dù không quen biết nhau nhưng những người này đều là những người có năng lực, thực thi pháp luật một cách công tâm, nếu xảy ra chuyện gì thì thiệt hai chonhân dân và đất nước.
Bui Nguyên Minh không thể xem thường chuyện này được, Nửa giờ sau, Bùi Nguyễn Minh đến bệnh viện Nhân Ái.
Bệnh viện này quy mô lớn, trang tri rất sang trọng và vị trí cũng rất tốt.
Bùi Nguyên Minh đi qua đại sảnh đông đúc rồi hướng về phía phòng cấp cứu.