Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt nam thanh tra ở bên cạnh đầy vẻ chế nhạo nói: “Đúng là trẻ tuổi, vẫn nên học cách làm người đến nơi đến chốn thì tốt hơn.”

“Ở trước mặt những người như chúng tôi đây, cho dù anh cố làm ra vẻ thần bí cũng nên tìm hiểu học hỏi kỹ càng trước đã đi được không hả”.

“Ngay cả số điện thoại của sở trường Vạn cũng không biết rõ mà đã đứng đây giả vờ rồi?”

"Anh có biết sở trường Vạn là người nào không?”

“Anh ấy chính là thần thoại bộ binh, là một huyền thoại sống, đã từng là thân vệ của tổng giáo đầu trại Đường Đao”.

"Thân thủ của anh ấy được tổng giáo đầu đích thân chỉ dạy cho”

“Năm đó ở chiến trường Âu Á, sở trường Vạn đã từng tự tay chém chết một vị chiến thần của quốc đảo”

“Cũng vì chiến công hiển hách của anh ấy, cho nên sau khi sở trường Vạn xuất ngũ mới có thể trở thành sở trường cảnh sát Vũ Thành của chúng ta khi tuổi còn trẻ như vậy.”

“Trong giới thượng lưu của Vũ Thành chúng ta, anh ấy thực sự là một nhân vật cực kỳ tầm cỡ.” “Nhân vật lớn như vậy, làm sao mà anh có thể tùy tiện biết được số điện thoại của người ta cơ chứ?”

Nhân vật tầm cỡ như anh ấy là người mà anh có thể hất mặt sai khiến được chắc?”

"Anh tưởng bản thân anh là ai hả? Tổng giáo đầu sao?”

Nghe thấy những lời chế giễu này, sắc mặt Bùi Nguyên Minh bình thản, nghiêng đầu mỉm cười nói: “Nếu như tôi nói tôi chính là tổng giáo đầu thì sao?”

“Được thôi. Cứ cho anh là tổng giáo đầu đi, anh có thể đừng có sỉ nhục anh ấy được không hả? Khuôn mặt Mục Song Thư đầy vẻ giương nanh múa vuốt.

“Tổng giáo đầu là trụ cột của Đại Hạ chúng tôi. Chỉ cần tùy tiện xúc phạm anh ấy, dựa vào một điểm này, chúng tôi đã có thể trừng phạt anh rồi!”

“Hôm nay tôi để lời này ở đây”.

“Nếu như anh là tổng giáo đầu, tôi sẽ dập đầu dâng trà cho anh, cũng sẽ làm người hầu cho anh cả đời này”

Ai biết được, sau khi nghe thấy lời kia của Mục Song Thư, Bùi Nguyên Minh lại không có một chút xấu hổ nào, ngược lại anh cười khổ nói: “Tính tình của cô không tốt lắm, tôi không thích người hầu kiểu này...”

“Được rồi! Tôi nói như thế mà anh lại tưởng là thật à!” Vẻ mặt Mục Song Thư cực kỳ u ám: “Bây giờ không cần nhiều lời vô nghĩa nữa”.

“Nếu như anh không muốn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, tôi có đủ thời gian từ từ giày vò anh"

"Sau khi đợi đủ bốn mươi tám tiếng, chúng ta lại đến bốn mươi tám tiếng tiếp theo”

“Ngược lại tôi muốn xem xem, đến lúc đó chàng rể đến cửa như anh không chống đỡ nổi trước hay là chúng tôi không đỡ nổi trước”

Sau khi nói xong lời này, Mục Song Thư tức mình đứng bật dậy, thu dọn đồ trên bàn rồi bày ra vẻ mặt trêu tức nói: “Chúng tôi ra ngoài ăn cơm trước đây, ăn xong lại vào từ từ chơi với anh.”

“Anh cứ ở trong này chờ đi.”

“Hoặc là chờ sở trường Vạn của anh đến cứu anh.”

Trong khi nói chuyện, Mục Song Thư còn ra hiệu cho nam thanh tra bật điều hòa, lại rót cho Bùi Nguyên Minh một ly cà phê bốc mùi nồng nặc, quăng nó trước mặt anh.

Đây là phương pháp mà sở cảnh sát của bọn họ dùng để gây sức ép với một số kẻ cứng đầu. Cô ta tin rằng nếu áp dụng phương pháp như vậy, chỉ một lát nữa Bùi Nguyên Minh sẽ biết thân biết phận mà thành thật.

Bùi Nguyên Minh cười nhạt, không nói lời nào mà dựa vào trên ghế bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. "Hừ, thế mà anh vẫn còn giả bộ với tôi ở đây cơ?" "Quả thực anh đúng là kẻ hết thuốc chữa!" "Anh thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn sao?" "Điển hình của kẻ chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, không đến Hoàng Hà là vẫn chưa từ bỏ ý định!"

Mục Song Thư cười lạnh chế nhạo, sau đó cùng đồng nghiệp ra ngoài, "rầm" một tiếng đóng cửa lại rồi sải bước lớn rời đi.

Chỉ có điều bọn họ vừa mới đi tới lối ra sảnh lớn đã lập tức nhìn thấy một chiếc Audi A6 đang lái vào bãi đất trống phía trước.

Biển số xe cực kỳ đẹp, vừa liếc mắt nhìn đã biết là cảnh sát cấp cao.

Mà khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy biển số xe này, Mục Song Thư và những người khác đều vô cùng chấn động, bởi vì đây là xe của Vạn Phước Nhân, người đứng đầu sở cảnh sát Vũ Thành.

Ngay sau đó đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, trong cùng lắm chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi bước ra từ băng ghế sau của xe.

Rõ ràng đây chính là sở trường sở cảnh sát Vũ Thành trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cao thủ cấp bậc chiến thần, Vạn Phước Nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK