Chương 1270
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương do dự, Giang Dương Hoa cười nói: “Tổng giám đốc Dương, người ta thường nói rông không được đè ép rắn độc. Tập đoàn Emgrand mấy người đều là rắn độc, cô đừng nói với chúng tôi rằng mấy người sợ không dám làm”
Những người khác cũng cười phụ họa theo: “Tổng giám đốc Dương, tôi nói này, cô ở trên thương trường mà né tránh chuyện uống rượu thì làm sao có thể làm nên được chuyện gì chứ”
“Mỗi người làm kinh doanh như chúng ta đều sẽ rất thoải mái!”
“Nếu cô đã nói không dám uống thì chúng tôi cũng không ép buộc nữa. Nhưng mà, này hợp tác chỉ có thể dựa theo yêu cầu chúng tôi đưa ra thì mới có thể hạ bút kí xuống được.”
Những người này cảm thấy bản thân là cáo già trên thương trường nhiều năm thì có thể ăn Trịnh Tuyết Dương không còn một sợi tóc.
Nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên trên nói: “Được, chúng tôi đông ý!”
Những nhà quản lý cấp cao của tập đoàn Emgrand nhìn thấy người mở miệng nói là Bùi Nguyên Minh thì tất cả đều nhìn chằm chằm vào anh một cách khó chịu. Bởi vì bọn họ cảm thấy được Bùi Nguyên Minh không có tư cách đứng lên đại diện cho tập đoàn Emgrand trả lời.
Hơn nữa, tập đoàn Emgrand bị suy yếu đến ngày hôm này đều do Bùi Nguyên Minh là kẻ câm đầu gây nên.
Trịnh Tuyết Dương thấy thế cũng thở dài một hơi. Ánh mắt cô khi nhìn Bùi Nguyên Minh có vài phân hơi thất vọng.
Cô muốn đưa Bùi Nguyên Minh đến cũng đề học hỏi việc đàm phán và cũng là đang thử thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh.
Nhưng điều cô lại không nghĩ đến là Bùi Nguyên Minh sẽ bốc đông như vậy. Anh vừa gặp phải tình huống như thế đã vội vàng đồng ý.
Bởi vì khi đám người Giang Dương Hoa dám đưa ra yêu cầu này thì chắc chắn có thể chứng minh được việc mấy người đó đã nắm chắc được một mức độ tự tin nhất định.
Bùi Nguyên Minh vẫn quá bốc đồng. Nếu về sau anh cứ như thể này thì sẽ dễ dàng bị đối phương hãm hại.
Giang Dương Hoa nhìn thấy Bùi Nguyên Minh mở miệng đồng ý thì khóe môi cười cười nói: “Người ta thường có câu người tới nhà chơi chính là khách, mà theo lời đó thì chúng tôi là khách, mấy người là chủ nhà, vậy các người có phải nên thể hiện chút thái độ vui vẻ của mình với khách tới nhà chơi hay không?”
“Nói cách khác, bên này chúng tôi phái thêm mười người. Còn tập đoàn mấy người chỉ có thể ít hơn hoặc bằng với người chúng tôi phái ra, không thể nhiều hơn”
Khi nói những lời này thì Giang Dương Hoa đã tính toán xong.
Giang Dương Hoa vốn là cáo già ở trên thương trường, nên khi ông ta nói những lời này thì có thể đồn người khác vào đường chết.
Bọn họ tin chắc rằng chỉ cần đám người Trịnh Tuyết Dương ký hợp đồng này thì cô tuyệt đối không còn có đường nào để lui.
Lúc này Bùi Nguyên Minh mới cười nói: “Như vậy đi, nếu mấy người đã nói như vậy, hơn nữa hôm nay chúng tôi là chủ nhà. Vậy thì bên tập đoàn Emgrand thì có tôi với tổng giám đốc Dương ra mặt”
“Phụt!”
Trịnh Tuyết Dương ban đầu đối với thân phận của Bùi Nguyên Minh có chút mong đợi nhưng giờ phút này vì lời của anh mà suýt nôn ra một ngụm máu Hành động của Bùi Nguyên Minh bây giờ ở trên thương trường được gọi là đồ ngây thơ. Anh sẽ bị người khác ăn đến không còn mảnh xương mất!
Hai người bọn họ đối đầu với mười người của đối phương? Bùi Nguyên Minh đang đùa à?
Nếu Trịnh Tuyết Dương biết đối phương đã chuẩn bị tốt ngàn chén cũng không say thì giờ phút này chắc chăn cô sẽ bị dọa sợ chết khiếp Những người quản lý cấp cao của tập đoàn Emgrand cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mặt ngu ngốc.
Trước đó trên mạng còn từng lan truyền rằng Bùi Nguyên Minh là kẻ ăn bám. Anh chả làm bất cứ việc gì, chỉ biết bám váy đàn bà Đổi với tin đồn trên mạng này, khi đó mấy người cũng nửa tin nửa không Ít nhất, anh ở trong mắt bọn họ thì Trịnh Tuyết Dương tài giỏi như vậy thì chông cô chäc chăn cũng không phải kẻ bình thường chứ?
Nhưng đến lúc này mấy người mới xem như phát hiện ra, chồng của Trịnh Tuyết Dương là một kẻ vô dụng không phân biệt được tốt xấu.
Muốn hai đấu với mười người? Bùi Nguyên Minh nghĩ bản thân anh là ai?
Người uống ngàn chén cũng không sao ư?
“Ha ha ha, vị giám đốc cấp cao của tập đoàn Emgrand đúng là có khí phách. Nếu anh đã đưa ra yêu cầu như vậy thì chúng tôi không đồng ý thì quá vô lễ rôi”
Trong lòng Giang Dương Hoa đã xếp Bùi Nguyên Minh vào nhóm người ngu ngốc. Nhưng mà trên mặt ông ta vần cười vui vẻ, vội vàng đồng ý chuyện này.
Bọn họ sợ Trịnh Tuyết Dương sẽ đổi ý.
“Không phải… Tôi…”
Trịnh Tuyết Dương còn muốn nói tiếp thì Giang Dương Hoa đã cười nói: “Tổng giám đốc Dương, những lời nói thương trường đều là những lời khi đã nói ra như bát nước đổ đi không thể hốt lại”
“Nếu cô thấy hối hận thì thôi, chẳng còn ý nghĩa gì cải”
“Chuyện hợp đồng này không ký được cũng không sao!”
Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương thay đổi mấy lần, cuối cùng cô chỉ có thể cắn răng đồng ý: “Được, nếu mấy người nói như vậy, vậy thì đến đây đi”a