Chương 1436
Nghe được Thiệu Tĩnh Anh bị đánh, giọng nói của Khổng Văn Khưu ở đầu bên kia điện thoại thay đổi, mang theo vài phần độc ác nói: “Ai ăn gan hùm gan báo mà lại có can đảm dám ra tay với người của bốn cậu chủ Cảng Thành?”
“Bốn cậu chủ Cảng Thành muốn tới Đà Nẵng đầu tư, chính là khách quý của chính phủ Đà Nẵng chúng ta!”
“Vả mặt bọn họ, chính là vả mặt Khổng Văn Khưu tôi, vả mặt chính phủ Đà Nẵng!”
“Cô Thiệu, cô cứ bảo bọn họ chờ đấy, bây giờ tôi sẽ đến đó!”
Thiệu Tĩnh Anh tỏ vẻ đắc ý nói: “Ngài Khổng cứ việc yên tâm, bọn họ không trốn thoát đâu, đang chờ ông đến lấy lại công bằng đây!”
Sau khi nói xong, Thiệu Tĩnh Anh trực tiếp cúp điện thoại, cô ta đắc ý nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Giả vờ! Tôi cho mấy người giả vờ! Lát nữa người đứng thứ hai Đà Nẵng tới, tôi xem mấy người còn giả vờ kiểu gì “Lần này bốn cậu chủ Cảng Thành chúng tôi đi vào thị trường Dương Thành; đã ký một hợp đồng kêu gọi đầu tư thương mại với chính phủ Đà Nẵng!”
“Có cái hợp đồng này, chính phủ Đà Nẵng sẽ đứng bên phía chúng tôi thô “Họ Bùi kia, không phải anh là cố vấn của cơ quan chính phủ Dương Thành sao? Không phải rất trâu bò trong hệ thống chính phủ Dương Thành sao? Tôi hy vọng anh cũng trâu bò như vậy trong hệ thống chính phủ Đà Nẵng!”
Nói xong lời này, Thiệu Tĩnh Anh tỏ vẻ đắc ý.
Quách Ngọc Minh và những nhân viên cửa hàng kia cũng đều dùng ánh mắt kênh kiệu nhìn Bùi Nguyên Minh.
Một tên tép riu, có chút bản lĩnh, có chút chỗ dựa, liền thật sự cảm-thấy mình là ông trời rồi sao?
Nghĩ cái gì chứ?
Sắc mặt Nạp Lạn Tuấn Vũ cũng cực kỳ khó coi.
Khổng Văn Khưu?
Người đứng thứ hai Đà Nẵng – Khổng Văn Khưu? Thế mà chỗ dựa của đám người Thiệu Tĩnh Anh lại cứng như vậy?
Ngược lại là Dương Kiến Nghiệp vẫn có dáng vẻ bình chân như vại, trên mặt nở một nụ cười lạnh.
Khổng Văn Khưu đúng là rất trâu, thân phận của ông ta chẳng những có thể đè chết anh ta, mà còn có thể đè chết cả Dương Định Quốc.
Nhưng vấn đề là thân phận của vị này đang bày ra đây, Khổng Văn Khưu tới thì phải làm thế nào đây?
Một lát sau, ở ngoài cửa truyền đến một tiếng thắng xe, sau đó liên thấy được một chiếc Audi A6 mang biển số “ 02” dừng lại.
Tài xế cẩn thận mở cửa xe ra, một ông lão có khí thế của người bề trên liền chậm rãi đi ra.
Dáng người ông ta gầy gò, khuôn mặt lịch sự, thế nhưng lúc bước đi lại mang theo một vẻ hùng dũng oai vệ.
Người đứng thứ hai Đà Nẵng chính là người đứng thứ hai, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Người bình thường ở trước mặt ông ta, chỉ sợ ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có.
Rất nhanh, Khổng Văn Khưu đã đi vào cửa hàng bán đồ cổ.
Từ góc độ của ông ta, vừa hay nhìn thấy mặt Dương Kiến Nghiệp, lại nhìn hai dấu tay trên mặt Thiệu Tĩnh Anh một chút, Khổng Văn Khưu lập tức liền nổi giận lôi đình.
“Dương Kiến Nghiệp,cậu đúng là có bản lĩnh!”
“Thân là người đứng đầu hệ thống quản lý Văn Ngoạn ở Dương Thành, thế mà lại bắt nạt người khác trong thị trường Văn Ngoạn, lần này, cậu xong rồi! Jesus cũng không gánh nổi cậu đâu! Tôi đã nói rồi đấy!”
Dương Kiến Nghiệp mỉm cười, không mở miệng.
Bùi Nguyên Minh tiến lên trước một bước, thản nhiên nói: “Khổng Văn Khưu, Dương Kiến Nghiệp chẳng những có thể bảo vệ được vị trí, hơn nữa trong tương lai còn có thể tiến thêm một bước, tôi đã nói rồi đấy!”
“Ông có phục không?”
“Hơn nữa, ông là người đứng thứ hai Đà Nẵng, lại ra mặt cho gian thương chèn ép người khác, không phân rõ phải trái, chuyện này, ông định cho tôi một câu trả lời thế nào đây?”
Má nói Lúc này đám người Thiệu Tĩnh Anh đều trợn mắt há hốc mồm, trên mặt đều lộ ra vẻ khó có thể tin.
Đây chính là người đứng thứ hai của chính quyền Đà Nẵng – Khổng Văn Khưu đấy!
Ông ta đến để hỏi tội, Bùi Nguyên Minh không những vả mặt ông ta trước mặt mọi người, hơn nữa còn chất vấn ông ta định cho anh một câu trả lời gì nữa sao?
Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh không biết rõ thân phận của Khổng Văn Khưu sao?
Cho dù không nói đến thân phận người đứng thứ hai ở Đà Nẵng của ông ta.
Đơn giản chỉ là thân phận của nhà họ Khổng thôi, ai dám đắc tội chứ?
Đây chính là mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ đấy!
Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên ăn bám, nào dám khiêu chiến.
Lúc này ánh mắt của Khổng Văn Khưu mới rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh, trong chớp mắt này, sắc mặt của ông ta liền “xoẹt” một tiếng, trắng bệch.