Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem ra đại cục ngày hôm nay tất cả đã được định! Long Sa Vực hít sâu một hơi, ánh mắt đầy ẩn ý hướng về phía Bùi Nguyên Minh. Trước mắt cho thấy toàn bộ kế hoạch vẫn đang diễn ra thuận lợi.

Tiếp theo chỉ cần Chung Bắc Kiểm giết chết tên khốn kiếp họ Bùi kia rồi lên làm đường chủ, như vậy thì Long Sa Vực ông ta sẽ nhận được cả ngàn vạn mét tiền, nửa đời sau làm một phú ông sống bên ngoài, không cần phải tham dự mấy cái phân tranh Vũ Thành này nữa.

Lúc này, Long Sa Vực hơi híp mắt, ông ta đang chờ đợi giờ phút Bùi Nguyên Minh không chịu nổi những lời nói khiêu khích của Long Như Phương mà lên võ đài.

Ông ta ra hiệu cho trọng tài đi lên phía trước ý bảo nhân viên y tế khiêng cáng nâng đại sư huynh đi, sau đó mới lớn tiếng nói: “Còn ai nữa không? Nếu như không còn ai khiêu chiến với Chung Bắc Kiếm nữa thì người chiến thắng cuộc đấu võ ngày hôm nay thuộc về Chung Bắc Kiếm. Hơn nữa nếu như hôm nay không ra tay thì sau này dù có cầm lệnh bài của Chấp Pháp Đường cố ý xuất hiện, thì người của Chấp Pháp Đường chúng tôi cũng không nhận người đó.”

“Đúng vậy.” “Chính là như vậy.”

“Nếu muốn làm đường chủ của chúng tôi thì đêm nay phải độc chiếm ngôi vị đứng đầu của cuộc đấu võ kín này.”

Nghe thấy vậy một đám người do Long Sa Vực sắp xếp từ sớm thi nhau hô lên.

Hiển nhiên nói cả ngàn cả vạn lời cũng chỉ vì mục đích cuối cùng của bữa tiệc Hồng Môn Yến ngày hôm nay.

Tiền đề chính là muốn quang mình chính đại giết chết Bùi Nguyên Minh để cho Chung Bắc Kiểm thành công lên ngôi vị đường chủ.

Long Sa Vực, Long Như Phương còn có một bộ phận trưởng lão của Chấp Pháp Đường Long Môn, giờ phút này tầm mắt đều chằm chằm hướng vào người Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt mỗi người đều đặc biệt khiêu khích.

“Bùi Nguyên Minh, không phải anh rất ngạo mạn sao? Vậy anh lên đi, có bản lĩnh thì lên đấu với Chung Bắc Kiếm một trận đi. Nhưng mà tôi thấy dáng vẻ ẻo lả của anh chắc là cũng không có lá gan ấy đâu nhỉ?”

Thấy dáng vẻ yên lặng bất động của Bùi Nguyên Minh, Long Như Phương không nhịn được mà mở mồm. nói vài câu khích đểu.

Tuy nhiệm vụ chính của cô ta là kích thích Bùi Nguyên Minh để anh tự mình tìm đường chết.

“Nếu như thật sự anh không dám đi lên thì tôi cũng không miễn cưỡng anh nữa. Chỉ cần bây giờ anh quỳ xuống, tuyên bố mình là một thằng phế vật, là con rùa rụt cổ khốn nạn, sau đó nộp lại chiếc lệnh bài kia rồi cút xéo, cút khỏi Vũ Thành. Như vậy thì anh không cần lên nữa. Nơi này của chúng tôi không cần đến một tên phế vật ẻo lả”.

Đối với những lời châm chọc khiêu khích của Long Như Phương, Bùi Nguyễn Minh hoàn toàn không có vấn đề gì, anh chỉ cười cười rồi thản nhiên nói: “Cô có tin nếu tôi đi lên thì chỉ cần một cái tát đã có thể quạt bay Chung Bắc Kiếm không?”

“Vẫn còn cười à? Đã là lúc nào rồi mà còn cười?” Vẻ mặt Long Như Phương vô cùng khinh thường.

“Anh không thấy sức mạnh Chung Bắc Kiếm đáng sợ thế nào sao? Còn dám nói một cái tát là có thể quạt bay anh ta? Tôi là thấy anh lên võ đài nhìn thấy kiểm của anh ta phải quỳ xuống mới đúng. Bùi Nguyên Minh, người như anh không thế thì sẽ không biết trời cao đất dày là gì. Cho dù anh nấp sau lưng đàn bà cũng không phải đối thủ của Chung Bắc Kiểm đầu. Hơn nữa nếu anh đã ngạo mạn tự tin như thế thì anh lên võ đài đi. Nếu như hôm nay anh bị Chung Bắc Kiếm một chiếu chém chết thì tôi hứa với anh hàng năm cứ tới ngày này tôi sẽ thắp cho anh một nén hương”

Nghe thấy Long Như Phương nói vậy đám nam nữ kiêu ngạo vênh váo kia càng nhìn Bùi Nguyên Minh thêm trào phúng và khinh rẻ.

Tên người ngoài này thật sự không biết tự lượng sức mình.

Tự xưng là đường chủ Chấp Pháp Đường Long Môn thì cũng thôi đi. Lúc này ngay cả dũng khí lên đài cũng không có, như vậy xem ra quả nhiên là một phế vật.

Có điều nếu như anh ta đi lên thì đó chỉ đơn giản là một cái chết thôi sao?

Bùi Nguyễn Minh nhìn lên võ đài rồi thản nhiên nói: “Long Như Phương, cô cũng không cần làm ra cái vẻ đó. Nói nhiều như vậy mục đích của cô cũng chỉ là kích thích tôi, chính là sợ tôi trốn thoát khỏi trận đấu đúng không? Cô chỉ sợ tôi không lên võ đài thôi chứ gì? Chỉ tiếc là cho dù tôi có lên thì cũng sẽ làm cô thất vọng”

“Thất vọng ư?" Long Như Phương cười lạnh một tiếng.

“Một phế vật như anh cũng có thể làm tôi thất vọng á? Nói cho cùng thì ngay cả dũng khí đi lên chiến đấu một chọi một anh còn không có. Muốn tôi xem vẫn là anh nên dập đầu cầu xin đi. Vĩnh viễn anh cũng không có cơ hội đánh bại Chung Bắc Kiểm đầu. Lại còn muốn lên ngôi vị cao sao? Nằm mơ đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK