Chưong 1884:
Sắc mặt Uông Vĩ Thành lập tức trở nên khó coi.
Bùi Nguyên Minh không cho ông ta cơ hội tiếp tục mở miệng, mà lạnh lùng nói: “Chuyện Lý Minh Tuấn mở miệng sỉ nhục con gái ông ông mặc kệ.”
“Có phải ông muốn nhìn thấy con gái ông bị một người Băng Quốc làm nhục trong nước, đổi lấy một quyền đại lý có cũng được mà không có cũng không sao cho tập đoàn nhà họ Uông, Uông Vĩ Thành ông mới cảm thấy cô ấy có năng lực?”
“Hơn nữa nói đi phải nói lại”
“Ra tay đánh người không phải cô ấy, mà là tôi”
“Ông muốn tìm người gây phiền phức, có phải cũng nên tìm giám đốc điều hành là tôi trước hay không?”
“Trực tiếp bỏ qua tôi, tìm tổng giám đốc Uông gây phiên phức”
“Phó hội trưởng Uông, có phải là ông không quá để mắt tới Bùi Nguyên Minh tôi rồi không?”
Bùi Nguyên Minh cười mà như không cười, lại khiến sắc mặt Uông Vĩ Thành thay đổi.
Mãy lân giao đấu với Bùi Nguyên Minh, ông ta đều rơi vào thế yếu, thậm chí bị tốn thất nặng nề.
Lúc này bị Bùi Nguyên Minh mở miệng nói như thế, sắc mặt Uông Vĩ Thành vô cùng khó coi.
Kim Mặc Hàn ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng mở miệng.
“Giám đốc Bùi, những lời này của cậu là không đúng rồi!”
“Đại diện Lý còn trẻ tuổi anh tuấn, lúc nhìn thấy tổng giám đốc Uông có chút kích thích giữa nam nữ, mở miệng nói vài câu thôi.”
“Anh ấy lại không làm chuyện gì, chỉ nói đùa mấy câu”
“Loại vui đùa này, trong lúc bàn việc làm ăn thấy rất nhiều!”
“Hơn nữa giám đốc Bùi lại vì mấy câu nói đùa của đại diện Lý, trực tiếp ra tay độc ác!”
“Giám đốc Bùi, không phải cậu là người không có văn hóa từ trong núi ra ngoài đấy chứ?
Ngoại trừ đánh giết ra thì không biết cái gì?”
“Lúc cậu ra tay, không suy nghĩ tới hậu quả của chuyện này sao?”
“Chính vì không suy nghĩ, nên quyền đại lý có giá trị mấy chục nghìn tỷ vì cậu tùy ý làm bậy, đã tan thành mây khói?”
Bùi Nguyên Minh híp mắt, nhìn Kim Mặc Hàn lúc này vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ, lạnh lùng nói: “ý của anh là nói vì cái gọi là quyền đại lý, thì có thể chịu nhục? Thì có thể để mặc người ta muốn làm gì thì làm sao?”
Kim Mặc Hàn nói với lẽ đương nhiên: “Người nào làm ăn mà không như vậy chứ? Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay đại diện Lý nói cho tôi biết, tôi quỳ xuống chui qua đũng quân anh ấy, anh ấy sẽ ký hợp đồng quyên quản lý mà nói!”
“Như vậy tôi sẽ không nói hai lời, lập tức chui qua!!”
“Chuyện như vậy có là gì đâu? Cậu xem Hứa Thục Tâm người ta kìa! Vì quyên đại lý, trực tiếp yêu đương với đại diện Lý, vô cùng chủ động!”
“Người như vậy mới vì gia tộc, vì suy nghĩ cho lợi ích của tập đoàn!”
“Mà cô thì sao? Cũng vì vài câu nói đùa của đại diện Lý, mà vung tay, chẳng những đánh bị thương vệ sĩ của đại diện Lý, còn bẻ gấy một tay của anh ta nữa!”
“Lúc cậu ra tay không suy nghĩ tới bốn chữ kết cục sau này sẽ thế nào sao?”
Vẻ mặt Kim Mặc Hàn nghĩa chính ngôn từ, vô cùng đau đớn!
“Những chuyện này đều nói lên, Bùi Nguyên Minh chẳng những không thích hợp làm giám đốc điều hành!”
“Cũng nói lên Uông Linh Đan không thích hợp làm tổng giám đốc!”
“Chỉ có thu hồi chức vị của hai người, đưa Bùi Nguyên Minh tới cục cảnh sát, chúng ta mới xem như cho đại diện Lý một lời giải thích “Chúng ta mới có khả năng đạt được quyền đại lý!”
“Nếu không mấy chục nghìn tỷ trong tương lai, đã không còn nửa xu với chúng ta nữa Kim Mặc Hàn than thở khóc lóc, vô cùng đau đớn nói.
Phần năng lực này, ngay cả Bùi Nguyên Minh nhìn đều muốn võ tay.
Dù sao kỹ thuật diễn xuất như vậy không phải người nào cũng có thể làm được.
Nghe Kim Mặc Hàn nói, đám quản lý cấp cao và cổ đông ở đây đều lộ ra biểu cảm cảm động lây.
Tất cả mọi người đã từng bàn chuyện làm ăn, nên biết rất rõ, trong chuyện làm ăn chịu chút ấm ức có là gì.
Đàn ông bị ép uống rượu, phụ nữ bị đùa giỡn vài câu, đây đều là chuyện bình thường.
Nếu chút ấm ức ấy mà không chịu nổi, còn làm ăn kiểu gì?