Nghe được Bùi Nguyên Minh nói, Hoàng Thiếu Quần biến sắc nói: "Họ Bùi, ngươi thật sự cho rằng, Vũ Thành là nơi ngươi có thể ngông cuồng sao?"
Âu Dương Phỉ Phỉ sắc mặt xinh đẹp: "Nam tử xấu xa, ngươi là chuẩn bị, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt sao?"
"Theo phong cách hành sự của ta, kẻ bán nước phải chết."
Bùi Nguyên Minh mặc kệ hai người đang nhảy dựng lên, mà là chắp hai tay sau lưng, thần sắc đạm mạc.
" Nhưng là, cứ như vậy giết các ngươi, không khỏi quá mức tiện nghi các ngươi!"
"Cho nên ta quyết định, sau khi quốc chiến toàn thắng, ta muốn các ngươi quỳ trên đỉnh Vũ Thành."
" Đến lúc đó, dù là thiên đao vạn quả, hay là băm thây vạn đoạn, ta nói coi như không tính."
" Quần chúng có tiếng nói cuối cùng!"
"Hơn nữa, ta sẽ cho các ngươi một ngày, giao ra thuốc giải biến như nước."
"Thời điểm đến mà ta không thấy thuốc giải, các ngươi cứ đợi lúc bị ta nghiền xương thành tro đi!"
" Đương nhiên, các ngươi cũng có thể không tin lời của ta, có thể thử nhìn một chút, có thể đối đầu với ta hay không."
"Nhưng tin tađi, cho dù là thử, cũng sẽ không có kết quả tốt."
"Cho dù các ngươi đến từ hoàng kim cung."
Bùi Nguyên Minh thần sắc đạm mạc, lời nói lạnh lẽo, sau đó anh chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi ra khỏi cửa.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh kiêu ngạo đến mức này, Hoàng Thiếu Quần nghiến răng nghiến lợi nói: "Bùi Nguyên Minh, ngươi thật sự cho rằng mình kinh người sao?"
"Cho chúng ta quỳ trên đỉnh Vũ Thành? Muốn chúng ta giao thuốc giải?"
" Thậm chí ngươi còn uy hiếp hoàng kim cung chúng ta?"
" Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Ngươi xứng sao?"
"Ta nói cho ngươi biết, đêm nay ta sẽ tới Kim Hoàng Cung tìm Hoàng Chí Quần đại ca của ta, ngươi chết chắc rồi!"
Âu Dương Phỉ Phỉ cũng nghiêm nghị nói: "Họ Bùi, ta cho ngươi biết, người bị băm thây vạn đoạn không phải chúng ta, mà là ngươi!"
" Ngươi thật cho rằng, năng lực hoàng kim cung chúng ta là tự thổi phồng ra sao?"
"Bây giờ dù ngươi có quỳ xuống xin lỗi, cũng đã muộn!"
" Có điều, chúng ta bây giờ cũng lười động tới ngươi!"
"Bởi vì ngươi mất đi ba người Lạc Tiên, Long Môn các ngươi cũng sẽ thua!"
“Đợi đến khi ngươi biến thành con chó rơi xuống nước, mất đi tất cả hi vọng về sau, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết, đắc tội hoàng kim cung chúng ta, đến cùng là thê thảm như thế nào.
Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị bước ra khỏi cổng thì lúc này mới dừng lại, anh chậm rãi quay người lại, khẽ cau mày: " Lúc đầu, ta xem các ngươi là đồng bào, ta còn muốn cho các ngươi một cơ hội cuối cùng."
" Nhưng là các ngươi không biết tỉnh lại, không biết ăn năn, không cho là nhục, ngược lại cho là vinh..."
" Xem ra, các ngươi tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Nói xong, Bùi Nguyên Minh làm một ám hiệu.
Tần Ý Hàm khẽ gật đầu, nháy mắt sau đó, tay phải vung lên.
Đao quang chợt lóe lên.
"A --"
Hoàng Thiếu Quần cùng Âu Dương Phỉ Phỉ hai chân đứt hết, trực tiếp ngã đập mặt xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Bọn hắn dù sao cũng không nghĩ ra, Bùi Nguyên Minh tên khốn kia, thế mà thật dám ở trước mặt mọi người, ra tay phế bọn hắn!
Sau đó, Tần Ý Hàm trước mắt bao người, giơ ô che cho Bùi Nguyên Minh, sau đó một đoàn người nghênh ngang rời đi.
Và hơn một trăm khách mời có mặt nhìn nhau, không ai dám ra mặt ngăn cản.
Cho dù trong lòng bọn hắn tràn ngập bất mãn cùng không cam lòng, nhưng là vợ chồng Hoàng Thiếu Quần gãy mất hai chân, còn đệ tử hoàng kim cung đầy đất kêu rên, đã chứng tỏ thực lực cường đại của Bùi Nguyên Minh rồi.
Họ cũng vô thức nhìn tên hầu câm, người có sức mạnh cao nhất ở đây, nhưng thấy rằng, hắn ta cũng đã tự đánh mình thành ngất xỉu.
Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người trong toàn trường, đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo vô cùng, đồng thời trái tim như ngừng đập.
Đây là nhịp điệu của thần chết sao?!
...
Đêm khuya, đồn cảnh sát Vũ Thành.
Bùi Nguyên Minh vừa bước ra khỏi Hoàng kim cung, đang ngồi trong phòng điều tra của Sở cảnh sát Vũ Thành.
Vạn Thiên Hữu đối diện nở nụ cười gượng gạo, nhìn ghi chép trong tay hồi lâu, mới thở dài nói: "Bùi Thiếu, anh thật sự tự mình xông vào Hoàng Kim Cung, trước mặt nhiều người như vậy, để cho người ta phế chân Hoàng Thiếu Quần và Âu Dương Phỉ Phỉ? "
"Với thân phận và địa vị của anh, cần phải nói rõ ràng rằng, hai người này không thể tuỳ tiện động vào được, chuyện bây giờ, rất phiền phức, vô cùng phiền phức!"
"Nếu không phải anh chủ động tới đồn cảnh sát, nói không chừng, vì cho hoàng kim cung một câu trả lời, chúng ta cũng phải phái người tới gặp anh để thẩm vấn."
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: "Chuyện gì cũng phải chú ý người đến trước đến sau."
"Bây giờ ta là người báo án, ta muốn báo một vụ án hạ độc."
Vạn Thiên Hữu cười khổ: "Bùi Thiếu, theo như lời anh miêu tả, ba người Lạc tiên uống trà, có lẽ trà đã tiêu hóa từ lâu rồi."
"Tiếp theo, chúng tôi sẽ ủy nhiệm cho ngài Lỗ Đạo Thiên chiết xuất dịch vị của ba người Lạc Tiên để xét nghiệm!"
"Nhưng ngay cả khi có bằng chứng, đây chỉ là vật chứng mà thôi, và vẫn còn thiếu những lời khẩu cung đầy đủ."
"Sở cảnh sát đã phái người đến bệnh viện hỏi thăm Hoàng Thiếu Quần và Âu Dương Phỉ Phỉ."
"Nhưng tất cả mọi người, đều bị người của Hoàng Kim Cung ngăn lại."
"Đồng thời, Hoàng Kim Cung cũng vu cáo Bùi Thiếu, nói anh tới cửa đả thương người!"
" Bởi vì đôi bên, bên nào cũng cho là mình phải, chuyện này hiện tại đã trình lên trên, Trung ương bên kia đều có mấy vị đại nhân cho người mang lời nói đến, nói chuyện này dính đến quốc chiến, dính đến mặt mũi quốc gia, vô luận như thế nào đều muốn điều tra ra manh mối! "
"Nếu như Hoàng Thiếu Quần và Âu Dương Phỉ Phỉ thật sự hạ độc ba người Lạc Tiên, mà lại bên trong thông ngoại địch, như vậy tuyệt đối sẽ nhận xử phạt nghiêm trọng nhất!"
"Hoàng Kim cung bao che tội phạm, tự nhiên là tội ác tày trời!"
" Mà người Thiên Trúc, cũng vì chuyện này phải trả giá đắt!"
" Đại Hạ của ta, tuy là một quốc gia văn minh cổ quốc, luôn tỏ ra khoan hậu với người, nhưng không có nghĩa là có thể để người ta được đà lấn tới!"
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Cũng may những lão tử kia biết nên làm thế nào, nếu không, ta sẽ phải tự mình dạy cho bọn hắn một bài học."
Vạn Thiên Hữu mí mắt giật giật, liền nhớ tới thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh, nếu như Bùi Nguyên Minh thật sự điên liên, nếu như truyền thân phận thật sự của anh ấy ra ngoài, e rằng các lão đại ở trung ương cũng phải nhận sợ.
Bỏ qua suy nghĩ của Vạn Thiên Hữu, Bùi Nguyên Minh nhấp một ngụm trà nóng rồi mới chậm rãi nói: "Tuy nhiên, chuyện này cậu cần phải cẩn thận một chút!"
"Lần này trận chiến giữa Long Môn và Thiên Trúc là quốc chiến, tộc chiến."
"Bên nào dính bê bối, bên đó sẽ bị mất uy tín trên trường quốc tế!"
"Người Thiên Trúc, đã dám để cho người tới cửa hạ độc, thế nào sẽ để cho chúng ta nắm được cán?"
Vạn Thiên Hữu khẽ gật đầu, vừa định nói gì đó, điện thoại đột nhiên rung lên, một hồi sau mới trả lời, sắc mặt thay đổi, nói: "Bùi Thiếu, anh nói đúng."
"Người Thiên Trúc quả nhiên đã chuẩn bị rất hoàn hảo!"
"Người phụ nữ thực sự đi thực hiện kế hoạch đầu độc chiều nay, được phát hiện đã nhảy xuống sông sau khi để lại thư tuyệt mệnh tại nhà, hiện vẫn chưa rõ tung tích!"
"Còn Hoàng Thiếu Quần và Âu Dương Phỉ Phỉ lại được Hoàng cung che chở rồi, đơn giản là không có cách nào hỏi khẩu cung."
"Bùi Thiếu, chứng cứ anh cung cấp không phải mang tính then chốt."