Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1841:

Khói thuốc súng truyền đến, cánh cửa tỉnh xảo bị người ta đạp đổ xuống đất.

Sau đó chỉ thấy mười mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục nối đuôi nhau mà vào.

Ngay sau đó, Dương Định Siêu cầm khẩu súng ngắn màu bạc trong tay vẻ mặt lạnh nhạt đi tới.

Trên người anh ta vẫn là bộ Tuxedo như cũ, đội cái mũ cao, nhìn vô cùng thân sĩ.

Uông Linh Đan nhìn thấy người tới sợ tới mức kinh hãi kêu lên: “Dương Định Siêu?”

Mà Bùi Nguyên Minh thì lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt tiến lên một bước, chắn Uông Linh Đan ở phía sau.

Mí mắt Tư Đồ Chí Khang cũng giật giật, cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, vừa rồi còn đang nói Dương Định Siêu, nhưng bây giờ Dương Định Siêu thật sự xuất hiện trước mặt.

Dương Định Siêu nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, lộ ra biểu cảm cân nhắc, không vội vã mở miệng.

Trái lại Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Dương Định Siêu, không thể ngờ tới nhanh như vậy đã gặp mặt.”

“Nhưng mà cho dù anh vì sao lại xuất hiện, phá hỏng cửa nhà tôi phải bồi thường tiên đấy”

Dương Định Siêu thản nhiên nói: “Vốn dĩ với phong cách làm việc của tôi, tôi chuẩn bị tìm một cơ hội bắn chết cậu ở trên đường là được”

“Nhưng bên thế tử Chân không đợi kịp, anh ấy hi vọng tối nay cậu sẽ chết”

“Ngoài ra, anh ấy muốn đưa cô Uông Linh Đan đến Bách Lạc Môn”

“Bùi Nguyên Minh, nếu cậu muốn chết thoải mái một chút, tôi đê nghị cậu đừng nên phản kháng.”

“Nếu không tôi sợ hôm nay cậu muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chẳng xong”

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Xem ra Chân Vũ Long đã không đợi kịp, như vậy càng tốt”

“Tôi diệt anh trước, lại đi diệt anh ta”

“Giải quyết vấn đề nhanh gọn”

“Dù sao chuyện này, tôi cũng đã thấy phiên “

“Diệt tôi? Lại diệt thế tử Chân?” Dương Định Siêu lộ ra nụ cười châm chọc.

“Họ Bùi kia, cậu nghĩ cậu là ai? Thể tử ở thủ đô hay là cậu chủ ở Yến Kinh?”

“Muốn diệt thế tử nhà tôi sao?”

“Nằm mơ đi!”

Sau khi nói xong, Dương Định Siêu vỗ tay một cái, chỉ thấy mười người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục lập tức tản ra, khẩu súng trong tay trực tiếp mở chốt an toàn, chặn tất cả đường lui.

Rất rõ ràng, tối nay Dương Định Siêu mang theo nhiệm vụ chết tới.

Chẳng những Bùi Nguyên Minh phải chết, còn muốn bắt Uông Linh Đan đi.

Chuyện nắm giữ chức vụ phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, đã đến tình hình nhất định phải nhanh chóng tiến hành.

Nói một cách đơn giản, đã không còn nhiều thời gian cho Chân Vũ Long và Uông Vĩ Thành nữa.

Trước đó phải giải quyết chướng ngại vật là Bùi Nguyên Minh, đây là chuyện đương nhiên.

“Sư huynh, anh nhất định phải cứu Bùi Nguyên Minh!”

“Em cầu xin anh đấy!”

“Chỉ cần anh có thể cứu được anh ấy, anh nói điều kiện gì em đều đồng ý!”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, mí mắt Uông Linh Đan giật điên cuồng, nhỏ giọng mở miệng.

“Đã quá muộn”

Nhìn Dương Định Siêu lúc này đằng đằng sát khí, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh giống như vì khẩn trương mà không dám cử động, khóe miệng Tư Đồ Chí Khang hiện lên nụ cười châm chọc.

“Vừa rồi anh đã cho cậu ta cơ hội, nói cậu ta phải làm gì mới giữ được mạng nhỏ của mình!”

“Nhưng cậu ta quá kiêu ngạo, quá tự cho là đúng, vậy mà không biết cái gì gọi là quý trọng!”

“Bây giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, cho dù cậu †a muốn bái anh làm thầy, anh cũng không thu nhận cậu ta!”

“Linh Đan, đối với loại đàn ông tự cho là đúng nhưng không có một chút bản lĩnh, em đừng đau lòng như vậy, để cậu ta tự sinh tự diệt là được”

Vẻ mặt Tư Đồ Chí Khang châm chọc, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh rơi vào hoàn cảnh này, anh †a cảm thấy toàn thân sảng khoái.

Bùi Nguyên Minh mặc kệ anh ta nói gì, mà lấy điện thoại ra gửi một tin.

Tuy đám người Ngô Kim Hổ không ở đây, nhưng Tần Ý Hàm môn đồ đứng đầu của Sở Văn Trung ở đây, Bùi Nguyên Minh bảo cô ta nhanh chóng tới đây, tiếp cận mười người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đang cầm súng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK