Chương 1098
Giờ phút này, người đàn ông tùy ý châm một điểu thuốc, phun ra một làn khói trắng, sau đó mới cười nói: “Bùi Nguyên Minh, Thế Tử Minh quyền lực nhất, người ở rể của nhà họ Trịnh, đúng chứ?”
“Anh là ai?” Sắc mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng hỏi.
“Xin tự giới thiệu một chút, tôi họ Vân, Vân Khiếu Định” Vân Khiểu Định dùng dáng vẻ nho nhã đáp lại.
“Tôi đã đắc tội gì với anh sao?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày, anh thật sự không biết bản thân đã chọc vào nhà họ Vân từ lúc nào.
“Anh quả thật không đắc tội với nhà họ Vân, nhưng anh ngàn vạn lân cũng không nên đắc tội với cậu hai.” Vân Khiếu Định vừa cười vừa nói.
“Cậu hai?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày: “Không phải anh đang nói đến tên rác rưởi Bùi Văn Kiên kia chứ?”
“Ồ? Anh dám nói cậu hai là tên rác rưởi?” Vân Khiếu Định sững sờ một chút.
Ở Đà Nẵng, Bùi Văn Kiên có thân phận như thế nào chứ?
Cho dù hiện tại anh ta đã bại trận ở hải cảng, cho dù có vậy cũng không có mấy người dám tùy ý bình luận anh ta.
Dòng họ Bùi đúng là con rết đã chết nhưng không cứng.
Nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại có thể nói thẳng Bùi Văn Kiên là một tên rác rưởi.
Vân Khiếu Định không phải kẻ ngu dốt, mà ngược lại còn là người vô cùng thông minh.
Cho nên ngay lúc này, có một cảm giác bất an hiện lên trong lòng anh ta.
Tự nhiên bản năng của anh ta nói với anh ta rằng, bản thân bắt cóc Bùi Nguyên Minh là một nước cờ sai lâm.
Cùng lúc đó.
Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ đã phóng xe đến cửa nhà họ Thanh.
Thật vất vả mới có thể gọi người ra mở cửa, vẻ mặt của Thanh Khánh lạnh lùng nói: “Đây không phải tổng giám đốc tài chính, Trịnh Tuyết Dương hay sao? Không biết cơn gió nào đã thổi cô đến đây?”
Mặt khác, người nhà họ Thanh cũng nhìn Trịnh Tuyết Dương bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thậm chí khóe miệng của một số người còn hiện lên nụ cười khinh miệt.
Trên thực tế, sáng nay nhà họ Thanh đã biết rõ mọi chuyện xảy ra, tất cả mọi người đang đợi Trịnh Tuyết Dương đến.
Bởi vì tất cả đều nằm trong kế hoạch của nhà họ Thanh, bắt cóc Bùi Nguyên Minh, cũng là một phần kế hoạch đó.
Mà hôm nay, Trịnh Tuyết Dương trực tiếp tìm đến cửa.
Giờ phút này, sắc mặt cô vô cùng gấp gáp, căn bản không thấy được vẻ mặt khác thường của những người nhà họ Thanh.
Vẻ mặt cô vô cùng kích động: “Cậu, Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện rồi, cầu xin cậu hãy cứu anh ấy!”
“Hiện tại, cả Đà Nẵng này cũng chỉ có cậu mới cứu được anh ấy!”
Nghe được những lời Trịnh Tuyết Dương nói, Thanh Khánh cười lạnh: “Đúng là đứa cháu ngoan, cô cũng thật quan tâm đến cậu ta, tôi thì làm gì có tư cách gì mà cứu cậu ta?”
“Hơn nữa, vì sao tôi phải cứu cậu ta?”
Giờ phút này, Trịnh Tuyết Dương căn bản không còn nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ về những lời sâu xa của Thanh Khánh, cô suýt chút nữa đã quỳ xuống, nói: “Cậu, cậu là người chỉ huy thứ ba của Đà Nẵng, là người nắm quyền ở Đà Nẵng này!”
“Hiện tại, Bùi Nguyên Minh đang bị một đám tội phạm bắt đi, người bình thường căn bản không cứu được anh ấy, chỉ có cậu mới có năng lực đó!”
Nghe thấy những lời của Trịnh Tuyết Dương, người nhà họ Thanh liền cười to.
Nếu không phải vì cái tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh đó, cổ phần công ty của nhà họ Thanh cũng không tan thành mây khói, hiện tại có thể trở thành dòng họ lớn mạnh nhất.
Bây giờ nghe thấy Bùi Nguyên Minh đang rơi vào tay bọn phạm tội, tất cả người nhà họ Thanh đều vôc cùng vui sướng.
Chỉ có thể nói Vân Khiếu Định thật sự có bản lĩnh, ra tay vô cùng nhanh chóng!
Lúc này, Lữ Lâm cười chế nhạo, lạnh lùng nói: “Bị tội phạm bắt đi? Tôi muốn xem xem, tên phế vật Bùi Nguyên Minh này đã đắc tội với người nào mà lại bị họ bắt đi?”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là một chuyện tốt!”
“Tên rác rưởi này không xứng đáng làm cháu rể nhà họ Thanh cao quý của chúng ta, sớm muộn gì cũng phải chết!”
Khóe miệng Thanh Quốc Lai nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nói: “Trịnh Tuyết Dương, hôm qua tôi đã nói rồi, quả thật có tội phạm Campuchia lẻn vào trong nước chúng ta”