Chưong 1882:
“Chó ngoan không cản đường”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.
Hứa Thục Tâm phẫn nộ nói: “Được lắm, họ Bùi, cậu còn đám sỉ nhục tôi, tôi nói cho cậu biết…
“Bốp…
Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, trực tiếp vung tay ra tát, Hứa Thục Tâm lập tức bay ngược ra sau, rơi vào trong bể bơi.
“Ùng ục ùng ục.. “
Nhìn Hứa Thục Tâm chậm rãi chìm nghỉm, tất cả mọi người ở đây sởn gai ốc.
Mãy cô nàng xinh đẹp hơi nhếch miệng, mãi mà không dám nói.
Chỉ có Kim Mặc Hàn nhìn thấy cảnh này vô cùng sợ hãi, trong đôi mắt có thêm tia sáng.
Sau khi ăn cơm trưa, trong cao ốc tập đoàn nhà họ Uông.
Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan mới đi vào cao ốc, thì có mấy nhân viên công tác chạy tới, vẻ mặt nghiêm trọng mời hai bọn họ vào phòng họp to.
Lúc này cả căn phòng họp đã ngồi đầy người.
Ngoại trừ quản lý cấp cao trong tập đoàn có mặt ra, chỗ vị trí thuộc về chủ tịch, Uông Vĩ Thành cũng ngôi ở đó nhắm mắt.
Mà một số vị trí trống khác, cũng ngồi một số cổ đông vô cùng phẫn nộ.
Đám người này đều ăn mặc xa hoa, nhìn quý khí bức người, lúc thấy Bùi Nguyên Minh và Uông Linh Đan đi tới, lại cùng chửi âm lên.
“Đôi nam nữ chó má làm hỏng việc nhiều hơn là thành công!”
“Nếu buổi chiều vì hai người mà giá cổ phiếu giảm, ông đây tát chết hai người!”
“Chưa đủ lông đủ cánh đã dám lên vị trí tổng giám đốc, thật sự cho rằng mình là người tài giỏi sao?”
“Nếu có rảnh thì tự mình soi gương đi, nhìn xem mình có mấy cân mấy lượng!”
“Đổi lại là tôi mà nói, bây giờ đã tự nhận lỗi từ chức!”
“Vì tập đoàn mang tới tai họa lớn như thế, vậy mà dám đi khắp nơi nói sẽ xử lý chuyện Băng Quốc? Quả thực là không biết xấu hổ.. “
Từ lúc Bùi Nguyên Minh vào cửa, ngôi vào vị trí nửa phút, xung quanh có đủ tiếng chửi rủa truyên tới.
Theo lý mà nói, đám cổ đông này không có khả năng nhận được tin nhanh như thế.
Nhưng hiện giờ bọn họ chẳng những nhận được tin, hơn nữa từ trong ánh mắt bọn họ có thể nhìn ra được bọn họ đều biết chỉ tiết, biết chuyện này có khả năng dẫn tới hậu quả gì.
Thú vị.
Bùi Nguyên Minh híp mắt, vẻ mặt tràn ngập hứng thú.
“Cười! Cậu còn cười!”
“Họ Bùi kia, cậu có tư cách gì mà cười?”
Bỗng nhiên Kim Mặc Hàn đứng dậy, vỗ mạnh lên trên bàn, tức giận mở miệng nói với Bùi Nguyên Minh.
“Chủ tịch, các vị quản lý cấp cao còn có các cổ đông!”
“Tên Bùi Nguyên Minh này chính là giám đốc điều hành đương nhiệm của tập đoàn nhà họ Uông chúng tai”
“Vị giám đốc Bùi này của chúng ta, sáng hôm nay đã ở đây kêu gào, nói cái gì mà hôm nay cậu ta có thể giải quyết chuyện quyền đại lý của tài phiệt Thượng Tỉnh ở thủ đô!”
“Wì suy nghĩ cho lợi ích của tập đoàn, trưa hôm nay tôi đã hẹn Lý Minh Tuấn đại diện của tài phiệt Thượng Tinh ở thủ đô cho bọn họ!”
“Nhưng các ông biết cậu ta làm gì không?”
“Ở trên du thuyền của tài phiệt Thượng Tinh, cậu ta chẳng những nói năng lỗ mấng, còn ra tay đánh vệ sĩ của Lý Minh Tuấn, đánh gãy một tay của anh tai”
“Cậu ta đây là nói chuyện hợp tác sao?”
“Không, cậu ta đây là muốn đẩy tập đoàn nhà họ Uông chúng ta vào trong vực sâu!”
“Hiện giờ chúng ta chẳng những không có cái gì gọi là hợp tác, tôi nghe nói, quyền đại lý của tài phiệt Thượng Tinh ở thủ đô đã rơi vào tay tập đoàn nhà họ Hứa, đối thủ cạnh tranh của chúng ta “Nếu tôi đoán không sai, rất nhanh chúng ta sẽ nhận được thư từ luật sư của tài phiệt Thượng Tinh!”
“Không cẩn thận một cái, tập đoàn nhà họ Uông chúng ta sẽ vì chuyện này mà hao tổn!”
“Đây là hậu quả tính tai nạn!”
“Vì thế cho dù hôm nay tôi bị trả đũa, cho dù có người muốn bẻ gấy tay tôi, tôi vẫn muốn nói một câu như cũ!”
“Uông Linh Đan không hy sinh thân thể!”
“Bùi Nguyên Minh hung hấn ương ngạnh!”
“Tôi ở đây đề nghị, trực tiếp đuổi hai con sâu làm rầu nồi canh, khiến tập đoàn nhà họ Uông chúng ta trở về như ban đầu!”