Chương 3433
"Gia Hân!"
"Con không sao chứ?" "Con gái ngoan của mẹ!"
Ngay lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ lộng lẫy dẫn theo vài người phụ nữ khác đi đến.
Vẻ mặt của những cô gái này vô cùng buồn rầu đi đến bên cạnh Lý Gia Hân, người đứng người quỳ, la lối om sòm.
Còn Sư Huynh Trần thì nhanh chóng đứng dậy, lễ phép chào hỏi bà Lý.
Trịnh Khánh Vân không phải người ở thành phố Vũ Thành, cho nên không biết bà Lý này.
Nhưng ngược lại thì những người bạn học khác ai nấy đều mở miệng nói thầm.
"Đây là mẹ của Lý Gia Hân đấy!"
"Nghe nói bà ta là người của Thương Minh Vũ Thành, Hơn những bà ta còn tham gia vào dự án phát triển khu đô thị mới của Vũ Thành nữa, rất có tiền đấy!".
"Bố của Lý Gia Hân càng lợi hại hơn nữa, hình như ông ta là một người có vị thế trong Long Môn đấy!"
"Nhà của cô ta rất có tiền đấy, trò Đóng kịch hôm nay chúng ta tới chơi nói rõ ra là Lý Gia Hân mời đấy, nhưng ai mà biết được lại xảy ra chuyện như thế chứ?"
Mấy người bạn học ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ khi thấy cảnh này, dù sao gia thế của Lý Gia Hân quá tốt, có thể nói là cả đời này cũng không thiếu
gì cả.
Còn những người này thì cơ bản đều xuất thân từ gia đình bình thường, cho dù là có là tầng lớp hạng trung thì cũng không thể so sánh được với gia cảnh của Lý Gia Hân.
Cho nên mọi người vô cùng hâm mộ đến gia cảnh của cô ta
Nhưng lúc này thì họ thấy được bà Lý đang trách móc Sư Huynh Trần, thậm chí còn ra tay tát anh ta hai bạt tay nữa.
Cảnh này cứ như là bà đang dạy cháu vậy, rất dữ tợn.
Mà Sư Huynh Trần cho dù bị đánh hai bạt tai nhưng cũng không hề tức giận, mà còn nhỏ tiếng giải thích gì đó, đồng thời còn hướng mắt về chỗ của Trịnh Khánh Vân.
"Khánh Vân, Hình như có gì đó không ổn!".
"Sư Huynh Trần hình như muốn đẩy trách nhiệm, anh ta muốn đổ tội cho cậu đấy!”
"Tớ nghe nói mẹ của Lý Gia Hân là một người hoàn toàn không nói đạo lý gì cả, cậu mau đi tìm cảnh sát trưởng đi, nếu không thì chuyện sẽ rắc rối đấy!"
Mấy người bạn học rõ ràng là biết được sự bá đạo của nhà họ Lý, nên lập tức mở miệng.
Trịnh Khánh Vân hơi sửng sốt, nói: "Đổ tội cho tớ sao?" "Chuyện này tớ cũng là người bị hại mà". "Sư Huynh Trần tại sao lại đổ tội cho tớ chứ?"
Không đợi những cậu học sinh giải thích xong thì thấy bà Lý dường như họ một tiếng sau đó bà đẩy Sư Huynh Trần ra, dẫn theo một vài người đến với bộ mặt giận dữ.
"Cô chính là Trịnh Khánh Vân sao?" Bà Lý đi tới trước mặt Trịnh Khánh Vân đo lường cô ta, sau đó mở miệng. "Nói, có phải không?"
Trịnh Khánh Vân hơi sửng sốt, sau đó lễ phép đứng lên, nói: “Chào dì, cô là Trịnh Khánh Vân, bạn học của Gia Hân, con.”
.
"Chát!"
Không đợi Trịnh Khánh Vân đem nói hết lời, bà Lý đã giơ tay tát vào mặt Trịnh Khánh Vân.
Trịnh Khánh Vân không phản ứng kịp nên bị ăn cái tát của bà, cô la lên một tiếng và lui ra sau vài bước.
Đánh xong một bạt tai, bà Lý vẫn rất lạnh lùng nói: “Con đi, mày đáng chết lắm!”
Trịnh Khánh Vân che mặt, nói: “Dì, sao di đánh người thế?”
“Chát!”
Bà Lý lại giơ tay tát cho Trịnh Khánh Vân lảo đảo lui ra phía sau, cả mặt sưng lên hết.
Trịnh Khánh Vân bụm mặt, vẻ mặt không phục nói: "DÌ, dì đánh người cũng phải cho một lý do chứ?”
"Dù không thể không nói đạo lý như vậy được!".
Sư Huynh Trần lúc này cũng chạy tới, khuyên nhủ: "Bà Lý, có chuyện gì từ từ nói, bà phải bình tĩnh lại, cô ta cũng không phải cố ý..”
"Tránh ra, ở đây không tới phần mày xía vào, có tin là tao đánh cả mày không?"
Bà Lý lạnh lùng nói.