Chương 870
Uông Chí Dĩnh biết, nếu theo đúng như kế hoạch thì giờ đây Trịnh Tuyết Dương cũng đã rơi vào tay của Tiểu Huy Khánh rồi.
Thế nhưng lúc này anh ta ôm đầu, cười khẩy nói: “Đồ phế vật, vợ anh ra ngoài ngoại tình liên quan gì đến tôi? Hơn nữa cô ta bị bắt cóc thì đi tìm cô ta đi chứ anh tìm tôi làm gì?”
Lúc này cô thư kí chân dài của Uông Chí Dĩnh cũng đi ra, cô ta giương nanh múa vuốt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nói: “Anh là ai? Sao lại dám đánh tổng giám đốc Dĩnh của chúng tôi, tổng giám đốc Dĩnh chỉ cần một cuộc điện thoại là thanh tra khu vực đến bắt anh đi ngay được đấy!”
“Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt lắm, không có hứng nói nhảm với mấy người.”
“Tôi hỏi một câu nữa, vợ tôi Trịnh Tuyết Dương, có phải là do anh thuê người bắt cóc hay không?” Sắc mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng.
“Bùi Nguyên Minh, anh đừng có nói suông vô căn cứ như thế! Tôi là người làm ăn đàng hoàng! Tôi sẽ không bao giờ làm loại chuyện đó!”
“Tôi nói cho anh biết, anh mà còn vu khổng tôi nữa, tôi sẽ tố cáo anh tội xúc phạm danh dự người khác đấy.”
Uông Chí Dĩnh chỉ thẳng vào mặt Bùi Nguyên Minh mà mắng, thế nhưng anh ta vẫn có chút chột dạ, lúc này quên luôn mất chuyện Bùi Nguyên Minh đánh mình.
“Được, tôi tạm tin anh thế, nhưng nếu chuyện này mà anh có dính líu một chút gì thì tôi cam đoan anh sẽ chết rất khó coi đấy.”
“Mà, chuyện anh động vào vợ tôi chưa xong đầu, đợi tôi xử lí xong chuyện lần này sẽ quay lại tính sổ với anh!”
Bùi Nguyên Minh nói xong thì xoay người rời đi. Thấy Bùi Nguyên Minh đi rồi, Uông Chí Dĩnh đóng cửa lại mà trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi.
“Tổng giám đốc Dĩnh, đây là ai vậy? Sao lại như thế này? Cầm chai bia đập anh luôn?” Cô thư kí sợ hãi mở miệng.
“Đây là một tên điên, không muốn dây với anh ta. Chờ đến khi anh lên chức, tôi sẽ giết chết anh ta luôn!” Uông Chí Dĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Dù sao thì anh ta cũng không phải dạng người ngu ngốc, biết phải thả con săn sắt bắt con cá rô.
Giờ nếu anh ta nói sai điều gì làm hỏng cục diện Bùi Hạo Nhiên đã bố trí, anh ta sẽ chết thảm lắm.
Nhưng Uông Chí Dĩnh cũng không quá lo lắng. Anh chàng ở rể này chắc hẳn là người phát ngôn của nhân vật lớn nào đấy.
Mà theo những gì Uông Chí Dĩnh biết, kế hoạch của họ chính là làm cho nhân vật lớn ấy xuất đầu lộ diện rồi trực tiếp gặp mặt nhà họ Tô.
Như thế mới tạo ra cục diện lưỡng bại câu thương, hai bên xô xát còn mình lúc ấy mới có được chỗ ngồi tốt nhất kia. “Bọn họ càng kích động, anh lên chức càng nhanh, thật hi vọng tên rác rưởi này vọt ngay đến nhà họ Tô!”
Trên mặt của Uông Chí Dĩnh tràn ngập sự mong chờ, dường như vết thương trên đầu cũng chẳng còn đau đớn gì nữa. …
Khu vực xám ngoại ô Dương Thành, dưới tầng hầm.
Trịnh Tuyết Dương bị người khác mang đến đây rồi ném vào góc phòng. Thế nhưng cô cũng không giãy giụa vô ích, cô biết rằng người nọ mang cô đến đây là có mục đích. Nếu như lúc này cô lại tỏ ra yếu mềm, e rằng sẽ chỉ càng làm cho đối phương đắc ý thêm mà thôi.
Cho nên cô vẫn im lặng.
Một lát sau Tiếu Huy Khánh đến, anh ta ngậm điếu thuốc nhìn Trịnh Tuyết Dương từ đầu đến chân, hồi lâu sau mới nhả một làn khói: “Cô chính là chủ tịch công ty, à không, giờ chắc là công ty Bạch Vân…” “Cô là chủ tịch của công ty Bạch Vân – Trịnh Tuyết Dương đúng không?”
Nghe vậy, Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày. Quả nhiên là anh ta bắt mình chứ không phải ai khác.
Tuy vậy cô cũng không hề khẩn trương căng thẳng gì cả, cô hít sâu một hơi nhìn thẳng vào Tiếu Huy Khánh nói: “Có thể tôi không biết anh là ai.”
Nhưng nếu anh biết tôi là chủ tịch của công ty Bạch Vân thì anh hắn cũng biết công ty Bạch Vân có 51% cổ phần nằm trong tay tập đoàn Thiện Nhân.”
“Đắc tội tôi cũng không sao cả, nhưng kết cục của việc đắc tội tập đoàn Thiện Nhân ra sao thì chắc anh còn rõ hơn tôi.”
“Vậy nên, nếu bây giờ anh thả tôi đi, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”