Chương 1279 Độc đoán!
Hùng mạnh!
Cay độ!
cĐây chính là cảm nhận của mọi người về nhà họ Chân ở Thủ Đô.
Những vị giảm đốc đang có mặt, tất cả đều run lẩy bẩy.
Tối qua mọi người đều thông qua những tin via hè nghe ngóng được, một số kẻ vì chống đối lại nhà họ Chân ở Thủ Đô, bây giờ toàn bộ đều không rõ tung tích.
Những vị giám đốc điều hành này đương nhiên không muốn bị rơi vào kết cục như vậy.
“Rám”
Thư ký của Chân Ngọc Thụ quăng một bản hợp đồng đến trước mặt Trịnh Tuyết Dương, anh ta thờ ở nói: “Những lời thiếu gia nhà chúng tôi nói cô nghe có hiểu không? Nhanh nhặt tiến lên rói ký vào hợp đồng di, sau dó cút về nhà tầm rửa sạch sẽ một chút, tựgiác mở cửa đón tiếp, có hiếu không?”
“Nếu như, nếu như giám đốc Trịnh không nguyện ý ký tên, như vậy thì tối nay, cậu chủ nhà chúng tôi sẽ mời ông Trịnh Tuấn và bà Thanh Linh, và bạn học Trinh Khảnh Vân cũng nhau đi ăn tối.”
Biểu cảm khuôn mặt của người thư kỷ này khi nói đều rất cung kính lễ phép, nhưng lời nói ra, lại khiến người ta sởn tóc gáy.
Bởi vì từng người trong gia đình rơi vào tay của những kẻ này, có thể có kết cục tốt đẹp được sao.
Đặc biệt là Trịnh Khánh Vân, cô ta vẫn còn quả trẻ con, quá hồn nhiên…
Nghĩ tới điều này, Trịnh Tuyết Dương thật sự sợ “Anh…”
Trịnh Tuyết Dương chỉ vào Chân Ngọc Thu, cuối cùng ngay cả chửi cũng không dám nói ra, bởi vì cô sợ Chân Ngọc Thụ sẽ trà thủ người nhà của cô.
Đối với loại người không biết phép tắc này, Trịnh Tuyết Dương căn bản không làm gi được anh ta.
“Giám đốc Trịnh, cánh tay không thể vặn lại đời, tinh lại đi.”
“Đúng rối, giám đốc Trịnh, thiếu gia Chân đã rất hãi.khách sao với chúng ta rồi, tôi nghe nói ở những nơi khác, anh ta đã trực tiếp rút dao rút súng rối!”
“Đúng vậy, giám đốc Trịnh, cô đừng tự làm khó mình nữa!”
Những vị giám đốc điều hành của tập đoàn Emgrand kia vào lúc này bắt đầu hạ giọng thì thầm với Trịnh Tuyết Dương.
Ngược lại đối với đám người bọn họ mà nói, dối ông chủ khác, thì cũng là đổi một giám đốc khác mà thôi.
Hơn nữa, nói không chừng Chân Ngọc Thụ còn trả lương cao hơn cho bọn họ.
Trước đây bọn họ có thể phản bội bố con nhà họ Lâm, bây giờ cũng có thể phản bội Trịnh Tuyết Dương.
Đây chính là nhược điểm lớn nhất khi thu mua công ty, bởi vì trong một thời gian ngắn không có cách nào để xây dựng tinh cảm của bản thân, vì vậy những nhân viên này, bao gồm của giám đốc điều hành đổi với tập đoàn đều không có cảm xúc thuộc về Trịnh Tuyết Dương đương nhiên hiểu rõ sự thật này, nhưng cô vừa mới nhậm chức, còn chưa kịp có thời gian giải quyết vấn đế, thi phiến phức liên tục ập tới.Lúc này, cô thật sự tuyệt vọng rồi.
Hai hàng nước mắt trong veo chảy xuống, hai mất Trịnh Tuyết Dương đỏ hoe, tay phải run rẩy cầm lấy cây bút ký tên.
Nhìn thấy cành tượng này, Chân Ngọc Thụ cùng đảm người của anh ta trên mặt lộ ra nụ cười đã thực hiện được ý đồ.
Anh ta còn cho rằng Trịnh Tuyết Dương sẽ ngang bưởng hơn vậy!
Không nghĩ tới mới đe dọa vài câu, đã có thể tùy ý làm gì thì làm.
Hiện tại anh ta rất mong đợi, tối nay trong lúc chờ Trịnh Tuyết Dương đến cửa, bàn thân có thể làm gì.
Nghe nói Trịnh Tuyết Dương còn chưa bị tên chồng vô dụng của cô ăn qua nữa!
“Vợ, chữ này, chúng tôi không ký.”
Ngay khi Trịnh Tuyết Dương đang định ký tên, trong chớp mắt, một bàn tay to lớn đột nhiên vươn ra bên hông, bao lấy lòng bàn tay của Trịnh Tuyết Dương.
Bùi Nguyên Minh tới rồi!
Anh đã sớm nhìn ra sự khác thường của Trinh Tuyết Dương, vì vậy đã sai người đi điều tra tìm hiểu một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Anh không ngờ tới, nhà họ Chân ở Thủ Đô lại có thể dảm xuống tay với Trịnh Tuyết Dương, “Bùi Nguyên Minh! Là anh!”
Chân Ngọc Thụ từng xem qua ảnh của Bùi Nguyễn Minh, vào lúc này trong đôi mắt của anh đang tràn ngập sát ý.
Chân Hàn Tước thật sự bị Bùi Nguyên Minh bỏ rdi, mà anh lại là anh trai ruột thịt của Chân Hàn Tước.
Một trong những mục đích quan trọng nhất của việc đến Dương Thành lần này là để trả thù cho Chân Hàn Tước.
Bùi Nguyên Minh mặc kệ Chân Ngọc Thụ, lại cần thận tỉ mì lau nước mắt cho Trịnh Tuyết Dương, nhẹ giọng nói: “Anh tới rồi, không sao nữa, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh phớt lờ bàn thân, Chân Ngọc Thu hung hăng cầm lấy gạt tàn thuốc ở trên bàn ném ra bên ngoài.
“Xoảng!”
Gạt tàn rơi xuống đất, Chân Ngọc Thụ lạnh lẽo cười: “Phế vật, tôi đang nói chuyện với anh đây, anh không nghe thấy à?”