"Ai có thể gánh chịu hậu quả?"
"Người Thiên Trúc lần này đến đã có sự chuẩn bị, hơn nữa, dựa vào lời nói kiêu ngạo của người Thiên Trúc phát ra, cho thấy bọn họ rất tin tưởng những Thiên Kiêu mang tới lần này."
"Thậm chí có thể những Thiên Kiêu này, được lựa chọn vì điểm yếu của các cao thủ Long Môn chúng ta."
" Nếu không phải như thế, người Thiên Trúc bọn hắn, làm sao biết được Bùi Thiếu anh cũng tham gia Long Môn đại hội, còn dám khiêu khích quán quân các tỉnh? "
"Phải biết, nếu lần này người Thiên Trúc thua, bọn họ sẽ trở thành trò cười trên đấu trường quốc tế!"
"Ngay cả những đồng minh mà chúng đã lôi kéo ở các vùng lân cận, cũng sẽ chuyển sang ôm lấy Đại Hạ của chúng ta, vì thất bại này!"
"Trận chiến này, chắc chắn là một canh bạc của người Thiên Trúc!"
"Bọn hắn không chỉ muốn lấy lại thể diện đã mất trước kia, mà còn khiến cho Đại Hạ mất đi thanh danh, địa vị trong toàn bộ khu vực Viễn Đông!"
Tần Ý Hàm rất bình tĩnh đưa ra phán đoán của mình.
" Cho nên, trong tay bọn hắn chắc chắn có đầy đủ át chủ bài."
"Một khi bọn hắn có đủ thời gian chuẩn bị, có lẽ ngay cả Bùi Thiếu cũng không ngăn được bọn hắn!"
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một hồi mới trầm giọng nói: "Cô nghĩ xem, tại sao người Thiên Trúc lại muốn làm chuyện này?"
"Cho dù trước kia ta giẫm lên Phạm Á Bố, giết chết Phạm Kim Luân."
" Bọn hắn hận ta cũng tốt, oán ta cũng được, trực tiếp phái cao thủ tới giết ta là xong."
" Đem mọi chuyện làm lớn lên như vậy làm cái gì?"
"Bùi Thiếu, chuyện này, tôi biết tại sao."
Ti Thanh im lặng một hồi cũng nhẹ giọng nói.
"Anh không ở Vũ Thành nên không biết, người Thiên Trúc đã sớm mưu đồ tại Vũ Thành nhiều năm."
"Ngay cả Phạm Kim Luân, một trong tam đại yêu tăng, còn nguyện ý chạy tới hoàng kim cung làm tay chân, điều này thực sự cho thấy quyết tâm của người Thiên Trúc."
"Trước đây, người Thiên Trúc đã nhiều lần ăn thiệt thòi dưới tay của Bùi Thiếu, tuy rằng chúng ta cũng không có chủ động tuyên truyền cái gì."
"Nhưng đối với người Thiên Trúc, Phạm Kim Luân, một hào kiệt trong tam đại yêu tăng, lại chết trong tay người ngoài. Đây nhất định là nỗi hổ thẹn quốc gia!"
"Cho nên, người Thiên Trúc chẳng những muốn trả thù, càng là muốn rửa sạch sự sỉ nhục!"
"Mục đích của bọn họ, là muốn thanh danh Bùi Thiếu anh mất sạch, trở thành tội nhân lịch sử của Đại Hạ!"
" Thậm chí bọn hắn, còn muốn để Long Môn và anh, cùng một chỗ chôn cùng!"
" Chỉ có thể nói, người Thiên Trúc mưu tính sâu xa!"
"Từ một góc độ nào đó mà nói, đây là một cuộc quốc chiến quy mô nhỏ giữa hai bên!"
"Vậy thì, ta suy đoán còn có nguyên nhân thứ hai..." Ti Thanh cũng suy nghĩ một chút tiếp tục nói.
"Người Thiên Trúc mặc dù làm các loại chuẩn bị, nhưng bọn hắn vẫn không tin có thể giết chết Bùi Thiếu ngươi. dù sao, trên đời không bao giờ có sự tuyệt đối."
" Cho nên bọn hắn lưu lại một tay cuối cùng."
"Đó là nếu bọn hắn thua, chỉ cần thanh danh của Long Môn bị tổn hại, đây sẽ trở thành ngăn cách giữa Bùi Thiếu và Long Môn!"
"Đến lúc đó, bọn hắn muốn làm gì anh cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều..."
Nghe Ti Thanh giải thích, Bùi Nguyên Minh không khỏi gật đầu.
Chỉ có thể nói, Ti Thanh cũng không hổ là làm cung đấu, phân tích những điều này không chỉ có lý, mà còn có ý nghĩa sâu xa.
Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh bưng chén trà nhấp một ngụm, cười nói: "Nói như vậy, cái gọi là quốc chiến lần này, là nhằm vào Đại Hạ cùng Long Môn, nhưng thật ra là nhằm vào ta mà đến? "
"Người Thiên Trúc muốn một hòn đá giết hai con chim sao?"
Tần Ý Hàm cùng Ti Thanh cũng liếc nhau, sau đó hai người chậm rãi gật đầu nói: "Đúng vậy."
"thú vị."
"Ta không có hứng thú tìm người Thiên Trúc tính sổ. bọn hắn lại dám tự mình giết đến tận cửa."
Trên mặt Bùi Nguyên Minh hiện lên một tia trêu tức.
" Bọn chúng muốn chiến, vậy thì chiến!"
"Ý Hàm, thay ta truyền lời cho Phạm Phạn Giới!"
"Nói cho hắn biết, bảy ngày sau, trên đỉnh Vũ Thành, một mình ta khiêu chiến Thiên Kiêu Thiên Trúc quốc!"
" Không sợ chết, bọn hắn đều tới hết đi!"
" Tới một tên ta giết một tên, đến hai tên ta giết cả đôi!"
...
Cùng lúc Bùi Nguyên Minh tuyên chiến với người Thiên Trúc.