Giới thượng lưu ở Dương Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Có điều chỉ trong vòng một ngày mà thôi, chuyện nhà họ Bối thất bại và bỏ chạy khỏi Dương Thành đã truyền đi khắp giới thượng lưu.
Trừ chuyện đó ra thì còn có chuyện nhà họ Trịnh mới nổi ở Dương Thành muốn đến tiếp nhận tập đoàn Bối Diệp?
Gây ra một chuyện hài hước như vậy, tự nhiên là bị người khác xem là trò cười rồi. Tất cả mọi người của nhà họ Trịnh không ngóc đầu lên được.
Ngay cả ông cụ Trịnh cũng không dám đi ra khỏi cửa của biệt thự, ông ta rất sợ bị người khác chỉ trỏ.
Phỏng chừng chỉ trong một đêm, nhà họ Trịnh đã trở thành trò cười của giới thượng lưu ở Dương Thành. Mà chuyện này cũng giảm bớt áp lực cho nhà họ Bối khi bọn họ đột ngột rút lui.
Khi đề cập đến nhà họ Bối thì tất cả mọi người sẽ đề cập đến nhà họ Trịnh. Cũng may là bây giờ Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương không ở cùng với đám người Trịnh Tuấn, nếu không cả gia đình của Trịnh Tuấn sợ rằng cũng không dám ra khỏi cửa.
Chỉ có Trịnh Khánh Vân biết, chắc chắn anh rể của cô ta có thể tặng tập đoàn Bối Diệp cho chị của mình, có điều cho dù cô ta có biết thì cô ta cũng không chịu nói ra.
Mà đối với Trịnh Tuyết Dương thì cô chỉ cần Bùi Nguyên Minh còn sống là được.
Nhưng trải qua chuyện này, đã không có sự chèn ép của nhà họ Bối, tình hình sản xuất của công ty Bạch Vân bên này đã khôi phục bình thường trở lại, mà Trịnh Tuyết Dương cũng đi làm như bình thường, cô còn phải kiếm tiền để nuôi sống gia đình này.
Về phần của Bùi Nguyên Minh, sáng sớm anh lại đến căn cứ tạm thời của Ngô Kim Hổ ở Dương Thành.
Đây là một sân gôn làm ăn rất kém cỏi, Ngô Kim Hổ dứt khoát mua lại nơi này, anh ta xem nơi này giống như nơi để cải tạo và huấn luyện cho người của anh ta.
Bùi Nguyên Minh tới nơi này để chuẩn bị tìm vài người được việc.
Dù sao, anh đoán chừng trong thời gian sắp tới thì những rắc rối nhỏ nhặt sẽ không ít, cũng không thể mỗi một lần đều đến chỗ của Ngô Kim Hổ để tìm người, đúng không?
Trong trường hợp này, Bùi Nguyên Minh cũng ngại phiền phức.
Bên cạnh mình có thêm vài người thì sẽ dễ dàng sử dụng hơn.
Nghe thấy bản thân sắp trở thành vệ sĩ của Thế Tử Minh, mười mấy tên côn đồ được Ngô Kim Hổ tuyển chọn một cách kỹ lưỡng đều xúc động đến mức sắp quỳ xuống.
Đối với những người này thì chuyện xảy ra trước mộ của Phùng Văn Hạo vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, có thể phục vụ vị Thế Tử Minh trong truyền thuyết, đúng là bọn họ có phúc ba đời, được tổ tiên phù hộ.
Bùi Nguyên Minh vốn muốn đến doanh trại Quý Đức để điều động mấy người, nhưng dù sao thì anh cũng không có chức vụ chính thức ở trong quân đội, không nói đến việc không được ra lệnh điều động, nếu có thiếu sót ai thì cũng không phải là chuyện gì tốt.
Dù sao trong thời gian kế tiếp anh nhất định phải trực tiếp đối mặt với Bùi Văn Kiên, cho dù có bất cứ một điểm yếu nào rơi vào tay của Bùi Văn Kiên thì nói không chừng chúng đều có thể trở thành nhân tố quyết định thắng thua.
Đối với người mà ba năm trước có thể ép mình rời khỏi Dương Thành, Bùi Nguyên Minh cũng không có một chút suy nghĩ nào. “Cậu Minh, cố vấn Tô và nhóm đàn anh cũng đã chuẩn bị một ít người để cho cậu sử dụng, những người này đều được tuyển chọn kỹ càng trong ba năm qua, tốn rất nhiều công sức để huấn luyện, thậm chí có cả lính đánh thuê trên chiến trường Trung Á…” “Có điều, hiện tại tôi thật sự không dám đảm bảo với cậu về lòng trung thành của những người này, đợi sau khi tôi huấn luyện bọn họ được một thời gian thì tôi sẽ sắp xếp bọn họ đến bên cạnh của cậu!” “Về phần những người được tôi huấn luyện, cậu cứ tuyệt đối yên tâm, nhất định vô cùng an toàn!”
Ngô Kim Hổ rũ hai tay, anh ta mở miệng nói với vẻ mặt kính trọng.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, nói: “Tốt lắm!”
Cái gọi là lòng người chỉ cách một lớp da, tuy rằng đám người của cố vấn Tô rất nể mặt của anh, nhưng dù sao cũng đã trôi qua ba năm, xa mặt thì cách lòng.
Lòng người cũng sẽ thay đổi, người mà bọn họ cung cấp phải huấn luyện một lần nữa, bọn họ sẽ được sử dụng sau một số cuộc kiểm tra lý lịch.
Ngay sau khi anh đã sắp xếp xong một nhóm người sẽ làm vệ sĩ cho anh thì Bùi Nguyên Minh cũng rời đi.
Về tới vườn hoa Hoàng Gia, anh phát hiện Trịnh Khánh Vân lại ở đây. “Hôm nay em không phải đi học sao?” Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, có đôi khi anh thực sự đau đầu với cô em vợ này. “Những lớp học đó chán lắm, hơn nữa tôi cũng biết làm mấy bài tập đó, cho tôi đi theo anh rể đi…”
Trịnh Khánh Vân lắc một đôi chân dài, cô ta vừa uống sữa chua vừa nói chuyện.
Bùi Nguyên Minh không nói gì, chuyện gì thế này, có đôi khi anh nghĩ cô em vợ của mình còn khó ứng phó hơn Bùi Diễm Lan.