Nghe được lời nói của Ninh Chí Lôi, ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đã hội tụ đến trên người cô ta.
Sắc mặt của Ninh Chí Lôi vẫn lạnh nhạt, gằn từng chữ một: "Kết quả như vậy, tôi không nhận."
"Chưa thỏa mãn? Mấy chữ này thật sự chính là nhẹ nhàng?"
"Nhưng mà nếu như đêm nay không phải tôi may mắn, gặp phải người cứu tôi, vậy bây giờ kết quả của tôi sẽ thê thảm thế nào?"
"Nếu như không phải vừa vặn tôi có chút năng lượng, có chút bối cảnh, bây giờ tôi sẽ có kết cục gì?"
"Cho nên tôi không cần bất kỳ lời xin lỗi gì, cũng không cần bất kỳ bồi thường gì."
"Điều tôi muốn là ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng"
"Tôi muốn thiến Phạm Lưu Tam, bằng không mà nói thì chuyện này sẽ không xong."
Rõ ràng, Ninh Chí Lôi đang đứng ở góc độ của phụ nữ để nhìn chuyện này.
Nếu như không thể diệt trừ tận gốc người biến thái như vậy, không thể phế bỏ, thì sau này khổ sở vẫn sẽ là phụ nữ.
Chỉ có giải quyết triệt để vấn đề, thì mới có thể ngăn chặn tai hoạ về sau.
"Ngậm miệng!"
Sắc mặt của Hùng Tiến Đạt hơi trầm xuống một chút.
"Cô Ninh, nể mặt ông Vạn, tôi cũng đã nể mặt cô."
"Cô đừng có hành động theo cảm tính, đúng sai chuyện này rốt cuộc là thế nào, thì không có ai thật sự biết được."
"Nói không chừng cô không biết xấu hổ đi quyến rũ anh Phạm, bây giờ lại đây giả vô tội thì sao?"
"Anh Phạm đã chuẩn bị xin lỗi cô, còn chuẩn bị bồi thường cho cô ba mươi tỷ, đây là số tiền mà rất nhiều người có kiểm cả đời đều không kiểm được"
"Cô còn muốn như thế nào nữa?"
" Chẳng lẽ cô muốn vào đồn công an khai báo bốn mươi tám tiếng hay
sao?"
Lúc này, Hùng Tiến Đạt đã không thèm che giấu nữa, mà là nói chuyện lạnh lùng, biểu lộ thiên vị trên mặt.
"Không biết liêm sỉ"
Sắc mặt Ninh Chí Lôi lạnh lùng như băng.
"Thân là người chấp pháp của Đại Hạ, không xử được công bình công chính công khai, không làm chủ được cho dân, lại còn chạy đến làm chó săn. cho Thiên Trúc!"
"Có phải là ông đã quên đi mười tám đời tổ tiên sinh ra ở nơi nào rồi hay không?"
"Hay là nói, ông cảm thấy làm chó săn cho Thiên Trúc là may mắn cho dòng họ ông?"
"Chát..."
Hùng Tiến Đạt bỗng nhiên tiến lên một bước, vung một cái tát đến trên mặt Ninh Chí Lôi.
"Ngậm miệng, tôi là người chấp pháp hay cô là người chấp pháp?"
"Cô đang nghi ngờ tôi, nghi ngờ pháp luật hay sao?"
Sắc mặt của Hùng Tiến Đạt rất khó coi, những ngày này ông ta đã bị Bùi Nguyên Minh đánh vào mặt.
Đêm nay được phái ra thu thập một đứa con gái nhà giàu từ nơi khác tới, kết quả lại bị người khiêu khích quyền lực.
Điều này khiến cho Hùng Tiến Đạt tức giận trong bụng.
Ninh Chí Lôi bị đánh nên lung lay lùi ra phía sau, vệ sĩ bên người cô ta cũng đều giận tím mặt, chỉ lát nữa là đã xông lên.
Nhưng mà Ninh Chí Lôi lại phất tay ngắn lại bọn họ, rồi bụm mặt, lạnh giọng nói: "Tôi là người bị hại, thể mà ông lại đánh tôi?"
Mặt của Hùng Tiến Đạt tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Đánh cô thì sao?"
"Không nghe lời nữa, tôi sẽ nhốt có đủ bốn mươi tám giờ"
"Tôi không chỉ tố cáo có ảnh hưởng người thi hành công vụ, còn muốn tổ cáo cô có mưu đồ gây nên tranh chấp ngoại giao"
"Nếu như đủ tội danh này mà nói, cô không đi tù trên một năm rưỡi, thì tôi theo họ cô."
"Cô hỏi một chút mọi người ở đây xem, ai có ý kiến gì?"
Rõ ràng, Hùng Tiến Đạt làm chuyện như thế này cũng coi như là làm quen rồi.
Cho dù bây giờ uy hiếp Ninh Chí Lôi, thì một điểm gánh nặng trong lòng ông ta cũng không có.
Nhưng mà Ninh Chí Lôi lại tức giận đến mức run rẩy cả người. Cô ta không nghĩ ra tại Đại Hạ, lại có người chấp pháp dám tuỳ ý làm bậy như vậy.