Chương 953
Bùi Nguyễn Minh đi lên trước, anh ôm Trịnh Tuy Dương vào lòng, dịu dàng nói: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Cách đây một giờ anh đã cứu Khánh Vân ra rồi, giờ con bé đang ngủ, nó vẫn còn khỏe mạnh lắm.”
“Con bé thật sự không sao hả?” Trên mặt Trịnh Tuyết Dương hiện lên biểu cảm khó tin, phải, cô đang không ngờ chồng mình lại là người có bản lĩnh, tài giỏi như vậy.
Bùi Nguyên Minh biết giờ anh có giải thích thì cô cũng sẽ không tin nên chỉ biết thở dài một hơi, sau đó nói: “Thế Tử Minh đã biết chuyện này, chính anh ta là người đã cứu Khánh Vân.” Nghe thấy lời này, cuối cùng Trịnh Tuyết Dương cũng yên tâm tin tưởng hơn phần nào. Dù bản thân là người kiên cường nhưng vào giờ khắc này, cuối cùng cô cũng không chịu nổi mà khóc òa lên.
Những chuyện xảy ra hôm nay thật sự khiến cô sợ hãi vô cùng. Đột nhiên có một đám người không biết từ đầu xuất hiện, chặn đường cô ngay ở công trường. Nếu không phải lúc đó có mấy người ở tập đoàn Thiện Nhân thì không biết giờ này cô đi đâu về đầu nữa. “Đáng ra anh không nên rời khỏi Dương Thành, chuyện này là tại anh.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh ngập tràn sự áy náy. “Anh biết vậy là tốt rồi!”
“Bùi Nguyên Minh, anh rảnh rỗi lắm sao mà lại chọc vào Tô Đức Thắng vậy chứ?”
“Chẳng lẽ anh không hiểu tình hình hiện giờ của chúng ta thế nào hay sao?”
“Cả kể bây giờ công ty đã có bước phát triển hơn trước, nhưng dù gì Tô Đức Thắng cũng là Thế Tử của nhà họ Tô, mà nhà họ Tô lại là gia tộc đứng đầu Dương Thành, chúng ta thật sự không động vào họ được đâu!”
“Hơn nữa, anh vừa mới đánh gãy chân anh ta, chí sợ việc này sẽ làm ảnh hưởng..”
Sau khi khóc xong một hơi dài, Trịnh Tuyết Dương cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhưng lúc này, khi tập trung suy nghĩ thấu đáo mọi việc, sắc mặt cô lại càng trở nên khó coi hơn. “Không được, Bùi Nguyên Minh à, chúng ta phải về nhà gấp thôi. Phải đón Khánh Vân, sau đó cùng nhau rời khỏi Dương Thành, chúng ta không thể ở lại đây được nữa đâu!”
Bùi Nguyên Minh trầm mặc trong chốc lát, anh hít một hơi thật sâu, sau đó lại nói: “Tuyết Dương, chúng ta không cần phải chạy đi đâu hết.”
“Hãy tin anh, anh đã trở về rồi thì nhất định sẽ bảo vệ em an toàn.”
Trịnh Tuyết Dương nghe anh nói vậy thì liều mạng lắc đầu, cô làm sao có thể bình thản như vậy được chứ: “Bùi Nguyên Minh, anh nghe em một lần đi mà. Ba nuôi của Tô Đức Thắng chính là Hồng Nhân Tổ đó, ông ấy là người đứng đầu giới hắc bạch ở Đà Nẵng. Nếu để người của ông ấy tìm tới thì chúng ta thật sự không còn đường chạy thoát đâu.”
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, với thân phận của anh thì dù đích thân Hồng Nhân Tổ tới đây, chắc ông ta cũng chỉ biết ngoan ngoãn quỳ gối phục tùng mà thôi.
Nhưng vấn đề là anh thật không có cách nào giải thích với cô. Nếu giờ anh nói với cô, anh chính là Thế Tử Minh, là tổng giáo đầu thì liệu Trịnh Tuyết Dương có tin nổi không?
Nếu đổi lại là anh, chắc chắn anh cũng sẽ không tin nổi đâu.
Nhưng lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị tiếp tục thuyết phục Trịnh Tuyết Dương thì bỗng nhiên ở đằng xa truyền đến một tiếng gầm giận dữ: “Muốn chạy sao? Đánh gãy chân cậu chủ chúng tôi xong muốn chạy là chạy được hả? Muốn đi là đi được à?”
Giọng nói đó vừa dứt, lập tức có khoảng một trăm tên côn đồ lưu manh vọt tới bao vây quanh hai người, mà người đứng đầu chính là tên côn đồ vừa nãy chạy bán sống bán chết tìm đường thoát.
Trong đám người đó còn có một tên đàn ông để kiểu đầu Địa
Trung Hải, miệng ngậm một điếu thuốc lá, sắc mặt lạnh lẽo đến đáng sợ. Thấy cảnh tượng này, Tô Đức Thắng dường như nhận ra gì đó, anh ta còn đang nằm liệt một chỗ bỗng phát ra tiếng cười khẩy rồi nói: “Bùi Nguyên Minh à, mày xong đời rồi con! Đây chính là tay đấm Hồng Thất Phong, thuộc hạ số một của ba tao, mày chết chắc rồi!”
Hồng Thất Phong nhìn cảnh tượng bê bối trước mắt, nét mặt anh ta vẫn đong đầy sự lạnh lẽo và thản nhiên, mở miệng nói: “Tôi không quan tâm anh có thân phận chó má gì, nhưng anh dám động đến cậu chủ cũng đồng nghĩa với việc anh tự tìm đường chết!”
Bùi Nguyên Minh hờ hững nói: “Tôi đánh anh ta đấy, anh định làm gì?”
Hồng Thất Phong cười khẩy một tiếng, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh nói: “Can đảm đấy, đánh cậu chủ tôi xong mà vẫn còn dám đứng đây ra vẻ kiêu ngạo như vậy.”
“Tuy nhiên, những người ra vẻ kiêu ngạo trước mặt ông đây không một ai là có kết cục tốt cả đâu!”
“Ngày hôm nay, dù anh có quỳ xuống đất dập đầu xin tha cũng đừng mong đi khỏi đây!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên gật đầu: “Được, tôi không đi nhưng anh phải để cô ấy và bọn họ đi. Còn nếu không, giờ tôi sẽ cho tên này lên Tây Thiên ngay lập tức.
Bùi Nguyên Minh chỉ tay về hướng Trịnh Tuyết Dương và những người khác trong tập đoàn Thiện Nhân.
Nhìn biểu cảm đó của Bùi Nguyên Minh, Hồng Thất Phong đang cười khẩy bỗng nhíu mày, một lát sau anh ta gật đầu nói: “Được, xem như anh có dũng khí, tôi sẽ để họ đi. Nhưng anh thì bắt buộc phải ở lại!”