Chương 886
Hiệu trưởng đương nhiên không biết rốt cuộc Bùi Nguyên Minh là ai. Nhưng ông ta biết rõ, nhà Tôn Minh Triết chẳng những cúng không ít tiền cho trường học, mà còn rất thân thiết với chủ tịch của trường. Chủ tịch lại là người nhà họ Tô, cho nên, việc này phải giải quyết thế nào là chuyện ván đã đóng thuyền, không có khả năng thay đổi.
Ngay lúc này, hiệu trưởng lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai, nhưng phương án giải quyết hôm nay sẽ không có gì thay đổi hết. Trịnh Khánh Vân đã bị đuổi học rồi, về phần cậu, dám tự tiện xông vào trường chúng tôi, tôi có quyền truy cứu trách nhiệm hình sự với cậu! Còn nợ nần giữa cậu và ba của Tôn Minh Triết, hai người tự giải quyết với nhau đi.”
Gương mặt Bùi Nguyên Minh tối lại, anh lạnh lùng liếc nhìn những người khác trong ban giám hiệu, nói: “Mấy người cũng đồng ý với ông ta?”
“Nhóc con, cậu thật sự cho rằng chỉ cần hiên ngang xông vào phòng họp của chúng tôi là đủ khiến chúng tôi phải thay đổi quyết định sao?”
“Nếu cậu không biết thân phận của chúng tôi, vậy thì nhớ ra ngoài hỏi thăm một chút. Mặc kệ cậu có là ai cũng không thể thay đổi kết cục của chuyện này đâu!”
“Bây giờ cậu tốt nhất là ngoan ngoãn nhận sai sau đó cút ra khỏi đây! Nếu không, tôi hứa với cậu, không một trường nào ở Dương Thành này chịu nhận nhà cậu vào học đâu!”
Hiển nhiên, tất cả những người trong ban giám hiệu, không ai để Bùi Nguyên Minh vào mắt cả. Trong mắt bọn họ, những người trẻ tuổi lại dễ kích động như vậy, giỏi lắm là phú nhị đại nhà ai đó thôi. Chỉ là một thằng phú nhị đại, trong mắt họ chẳng là cái gì cả, chưa phải là những người có quyền lực thực sự.
Trịnh Khánh Vân đứng phía sau anh cũng hơi sợ hãi. Dù sao cô ta chỉ là học sinh, tuy biết anh rể mình rất lợi hại, nhưng vấn đề là cô ta không biết quyền lực của anh rể có thể ảnh hưởng tới ngành giáo dục hay không. Cô ta sợ sau này không trường nào dám nhận cổ ta.
“Anh rể, hay là bỏ đi, chúng ta đi thôi.” Bấy giờ, Trịnh Khánh Vân mở miệng thì thầm.
“Thấy chưa, vẫn là cô nhóc này thức thời, mau nhanh chân cút đi, bây giờ tâm tình tôi rất tốt, không cần nhà cậu đền tiền nữa!”
“Nếu cậu còn không biết điều, tôi sẽ không chỉ yêu cầu việc đơn giản như là đền tiền thôi đâu!”
“Lát nữa, tôi sẽ sai người đánh gãy chân cậu đấy!”
Ba của Tôn Minh Triết bày ra vẻ mặt kiêu ngạo. Tuy ông ta chỉ là tên bán hải sản, nhưng chuyện ông ta quen biết với xã hội đen là sự thật. Trong mắt ông ta, muốn đánh gãy chân Bùi Nguyên Minh là chuyện vô cùng dễ dàng.
Bùi Nguyên Minh khẽ cười: “Còn muốn đánh gãy chân tôi ư, thú vị đấy. Nếu thế, hy vọng lát nữa các người đừng quỳ xuống cầu xin tôi tha mạng .
Dứt lời, Bùi Nguyên Minh rút di động ra. Thấy hành động của Bùi Nguyên Minh, đám người hiệu trường không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Ông nghĩ xem cậu ta có phải bị khùng rồi không?
Còn muốn gọi điện kêu người tới à?
Cậu có thể gọi cho ai đây?”
“Người trẻ tuổi, cậu quá ngây thơ rồi, cậu có biết chủ đầu tư của trường chúng tôi là ai không?”
“Cho dù cậu có báo cảnh sát cũng chẳng ai quan tâm tới chuyện này đâu!”
“Không cần để ý đến cậu ta, cứ để cậu ta gọi điện đi. Nếu có gan uy hiếp chúng ta, ắt hẳn cũng phải có chút bản lĩnh nhỉ?”
“Tôi thích nhất là nhìn những người tự cho mình có bản lĩnh quỳ xuống trước mặt tôi xin tha thứ!”
Hiệu trưởng và mấy người trong ban giám hiệu mặt vô biểu cảm đứng ở một bên. Bọn họ là những người từng trải, tất nhiên biết danh hiệu dòng họ đứng đầu của nhà họ Tô ở Dương Thành tượng trưng cho điều gì. Hơn nữa, trường này cũng do nhà họ Tô đầu tư, cho dù nhóc bụi đời trước mặt này tìm được chỗ dựa, nhưng có thể đè đầu nhà họ Tô được sao?
Với lại, Tôn Minh Triết cũng không phải hạng vừa đâu. Ông ta đã sớm tìm người hỏi thăm rồi, hình như nhà Trịnh Khánh Vân là từ thành phố Hải Dương chuyển tới, nói toẹt ra là người Ben ngoài. Một người ngoài mà thôi, dù là có một đống tiền dơ bẩn thì sao, có khả năng nhấc lên sóng gió gì ở Dương Thành cơ chứ?