Chương 727
Mọi người đều tập trung vào Bùi Nguyên Minh. Ai cũng đều mong chờ giây phút ông ta quỳ xuống.
Chỉ có điều ngược lại với sự chờ mong của mọi người, chỉ thấy Bùi Nguyên Minh đứng lên.
Sau đó, anh liếc nhìn Đường Nhân Đồ rồi nói: “Đứng dậy đi, chuyện của tôi, tôi sẽ tự xử lý.”
Đường Nhân Đồ không dám phản bác, lúc này chỉ có thể đứng thằng người. “Bùi Nguyên Minh!”
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Giáp lớn tiếng nói: “Nếu bây giờ cậu quỳ xuống, sau này tôi còn có thể cầu tình cho cậu trước mặt lão thái quân.”
Bùi Nguyên Minh nghiêm túc nhìn Bùi Nguyên Giáp, sau đó nhàn nhạt nói: “Vì câu nói của bác nên bác tới bên này quỳ xuống đi, tôi sẽ không động vào bác. Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc bác vẫn có thể làm người đứng đầu nhà họ Bùi.” “To gan! Cậu dám xúc phạm gia chủ nhà họ Bùi như thế!” “Bùi Nguyên Minh, cậu sắp chết đến nơi rồi còn không tự nhận thức được sao!” “Cậu không thấy tất cả chỗ dựa của cậu đều quỳ xuống hết rồi sao? Còn có gì mà vênh váo chứ!” “Gia chủ đại nhân đại lượng muốn cho cậu một con đường sống, ngươi còn không biết tốt xấu như thế, ngươi muốn chết!”
Một đám người nhà họ Bùi hò hét, chửi bởi. Tất cả đều chế giễu, khinh bỉ anh.
Theo bọn họ thấy, Bùi Nguyên Minh đến giờ này phút này còn không phân biệt được tình thế gì nữa, đây khác nào là hành động tìm chết đâu. “Gia chủ, tại sao phải tiếp tục lãng phí sức lực với anh ta?” “Trước hết chính là nên đem anh ta giải quyết đi, lão thái quân còn đang chờ đợi chúng ta trở về giao nộp người đấy!”
Bùi Văn Kiên Thản nhiên nói.
Bùi Nguyên Giáp cười khẽ một tiếng, nhấc nhẹ tay phải lên rồi gõ liên tục xuống. “Cộc cộc cộc”
Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên.
Chỉ thấy đám người lính đánh thuê “Cô Lang” đã xuất hiện ở đây. Lúc này, bọn họ từng người lấy ra từng khẩu súng một rồi nhanh chóng xông lên phía trước.
Trong tích tắc, Bùi Nguyên Minh và những người khác đã bị bao vây.
Nòng súng lạnh như băng hướng vào chỗ Bùi Nguyên Minh đang đứng.
Chỉ với một tiếng ra lệnh, Bùi Nguyên Minh và những người khác chắc chắn sẽ thành bia tập bắn. Một cảnh này đừng nói đến những người khác, ngay cả người nhà họ Bùi cũng cảm thấy sợ hãi khi chứng kiến.
Một lát nữa súng nổ, đánh nhau sợ rằng sẽ tác động đến không ít người đến vây xem đi?
Bùi Nguyên Giáp hiển nhiên cũng đã cân nhắc kỹ, lúc này mới cười nói: “Bùi Kiên, hôm nay là ngày đại hỷ, không nên để người nhà chúng ta thấy máu.” “Cháu đưa những người khác đi ra ngoài hết đi, chờ bác ở biệt viện Bạch Vân.” “Chỉ lát nữa thôi, bác sẽ đem đầu của anh ta đi gặp lão thái quân.” “Vậy cũng tốt!”
Bùi Văn Kiên cười cười, quay người mang một nhóm người nhà họ Bùi rời đi.
Chờ cho đến khi tiếng nổ máy của động cơ ô tô bên ngoài đã đi xa.
Bùi Nguyên Giáp đi tới trước mặt đoàn lính đánh thuê, cười nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi nói cho cậu một tin không may. Lần này người nhà họ Bùi đã chuẩn bị cho cậu một ngàn người!” “Những người này, mỗi người trong số họ đều là những người lính đã từng xông pha trên chiến trường. Chết trong tay những người này, cậu cũng không oan ức gì đâu nha.”
Nói xong, ông ta cảm thấy đáng thương thay cho Bùi Nguyên Minh.
Trước tình hình thế này, nếu anh không quỳ xuống thì chỉ có thể chờ chết một cách cực kỳ thê thảm.
Cả ngàn binh lính cùng bắn, hình ảnh quá đẫm máu sẽ hiện lên.
Đúng lúc này, trong số những người lính đánh thuê này, một người đàn ông tóc trắng mặc vest bước ra.
Anh ta hướng đến dưới chân Bùi Nguyên Giáp phun một bãi nước miếng, lạnh lùng nói. “Ông đang diễn hài sao? Đối phó với vài người như vậy mà ông muốn điều động một ngàn lính đánh thuê “Cô Lang” chúng tôi?” “Cô Lang chúng tôi chính là lính đánh thuê xuất thân bộ đội chứ không phải vệ sĩ, ông hiểu không?”
Bùi Nguyên Giáp sắc mặt hơi đổi.
Những người lính đánh thuê từ nước ngoài này chẳng những không cầm nhiều tiền hơn mà còn có tính tình không được tốt.
Lúc này, ông ta phải cố nặn ra một nụ cười và nói: “Ngài Cook, chúng tôi thế nhưng là dựa trên giá thị trường trả gấp đôi đem các anh mời tới.” “Như vậy đi, xong chuyện này, chúng tôi muốn gấp đôi tiền thế có được không?”
Đôi mắt xanh làm của Cook nheo lại, sau đó ông ta nói với vẻ khinh thường: “Một vài con mèo con, chuột con cũng xứng đáng lãng phí súng đạn của “Cô
Lang” chúng tôi sao?” “Nể mặt số tiền ông đưa tôi, tôi sẽ đưa tên này lên đường cho ông!”
Vừa nói, ánh mắt anh ta rơi vào Bùi Nguyên Minh, tràn ngập khinh thường.