Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 966

Bùi Nguyễn Minh đã quay về Đế Cảnh Hoa Viên.

Thanh Linh và Trịnh Tuấn đang gọi điện thoại hỏi nhân viên tư vấn về giá cả của khu nghĩa địa thì thấy Bùi Nguyên Minh quay về, hai người tỏ vẻ bực tức lắm.

Mãi một lúc sau Thanh Linh mới lạnh lùng hỏi: “Cậu quay về đây làm cái gì chứ? Sao cậu không chết đi cho rảnh nợ? Tôi nói cho cậu biết nha, cái nhà này không có ai chào đón cậu hết. Cậu ngày ngày ăn không ngồi rồi tôi còn chưa tính sổ với cậu mà cậu còn đi chọc giận người này rồi phá rối người khác là sao? Thế Tử Thắng là người có thân phận như thế nào mà cậu có thể chọc vào chứ hả? Tại vì cậu mà bây giờ Khánh Vân vẫn còn đang nằm trên giường bệnh kia kìa, còn Tuyết Dương thì lấy nước mắt để rửa mặt đó cậu có biết không?”

“Bốp”

Thanh Linh vừa chửi vừa lao tới tát cho Bùi Nguyên Minh một cái như trời giáng khiến anh lùi về sau hai bước. Bùi Nguyên Minh nhìn thấy bà ta lao đến nhưng lại không né tránh và cũng không tỏ vẻ tức giận. Bất luận Thanh Linh có làm gì đi nữa thì bà ta nói không sai, bởi vì có liên quan đến anh nên Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân mới gặp phải chuyện nguy hiểm như lần này.

Trịnh Tuấn thấy Bùi Nguyên Minh trở về thì ông ta cũng mở cửa phòng cho Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương vừa ra khỏi phòng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vẫn nguyên vẹn không bị thương tích gì, đang đứng ở trong phòng khách nhìn cô thì thở phào nhẹ nhõm. Còn Trịnh Khánh Vân cũng ló đầu ra khỏi phòng trợn mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, ý bảo cô ta chưa có để lộ thân phận của anh cho mọi người biết.

Trịnh Tuyết Dương vội vàng hỏi: “Mọi việc giải quyết sao rồi?” Đối với Trịnh Tuyết Dương thì nhà họ Tô chính là một dòng họ danh giá quyền quý nên khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vẫn vẹn toàn trở về thì cô không hiểu anh đã gặp phải vận may nào mà lại phúc đức như thế. Bùi Nguyên Minh nở nụ cười rạng rỡ: “Ba mẹ và Tuyết Dương à, mọi ân oán giữa gia đình chúng ta với nhà họ Tô đã giải quyết xong xuôi êm đẹp rồi ạ.”

Thanh Linh nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt nghi ngờ: “Cái gì? Đã giải quyết êm đẹp rồi sao? Cậu giải quyết như thế nào vậy? Đừng nói là cậu đã đáp ứng điều kiện xấu xa nào đó của nhà họ Tô rồi nha, đừng nói là cậu đã bán hai đứa con gái của tôi cho nhà họ rồi phải không?”

Mặc dù Thanh Linh là người ham vinh hoa phú quý, bà ta luôn hi vọng sẽ có một người con rể lắm tiền nhiều của nhưng bà ta tuyệt đối không có ý định sẽ bán con gái để đổi lấy tiền bao giờ cả. Huống hồ gì nếu phải bán thì cũng phải nói với bà ta một tiếng trước chứ không tới lượt tên ở rể vô dụng này làm chuyện đó.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Mẹ à, mẹ yên tâm đi. Con không đồng ý với họ bất cứ điều kiện gì cả mà chính họ đã đồng ý là sáng sớm ngày mai họ sẽ đến tận cửa dập đầu xin lỗi chúng ta.

Cả Hồng Nhân Tổ cũng tới nữa ạ.” Thanh Linh liền hỏi lại: “Hồng Nhân Tổ là ai?”

Bùi Nguyên Minh nói: “Ông ta được ví như ông vua của giới giang hồ của Đà Nẵng.” Trịnh Tuấn và Thanh Linh nghe vậy thì đều giật mình, lát sau

Thanh Linh lại chỉ tay vào mặt Bùi Nguyên Minh mà chửi té tát: “Bùi Nguyên Minh, cậu bỏ cái tật khoác loác đó đi nha. Nhà họ Tô là dòng họ cao quý danh giá vào bậc nhất ở Dương Thành này, còn Hồng Nhân Tổ lại là ông vua của giới giang hồ ở đất Đà Nẵng đó. Những người có máu mặt như vậy chỉ cần họ giậm chân một cái cũng đủ để động đất rồi, vậy mà cậu lại nói họ sẽ đến tận cửa để xin lỗi chúng ta ư? Lại còn là dập đầu quỳ xuống xin lỗi nữa chứ? Bộ cậu đang mơ hay là tôi chưa tỉnh ngủ vậy hả?”

Bây giờ Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng không biết phải nói sao cho đúng nữa. Cái thằng con rể vô dụng này vất vả lắm mới toàn mạng trở về mà còn không biết tốt xấu lại còn khoác lác ngu xuẩn như vậy nữa chứ. Thật là không biết xấu hổ gì mà. Trong mắt hai vợ chồng họ thì Bùi Nguyên Minh thật là một người ngu ngốc hết thuốc chữa rồi.

Mà Trịnh Tuyết Dương lại càng suy nghĩ sâu xa hơn nữa, ngay lúc này đây cô đã biết rõ là Thế Tử Minh đã ra tay giúp họ giải quyết rắc rối này rồi. Nhưng tại sao Bùi Nguyên Minh lại cứ khăng khăng là anh đã giải quyết chuyện này nhỉ? Lẽ nào anh lại định nói cho mọi người biết anh chính là Thế Tử Minh ư?

Bây giờ Trịnh Tuyết Dương đã quá quen thuộc với điệu bộ ưa chém gió của Bùi Nguyên Minh rồi, cô không cần nhìn thấy Bùi Nguyên Minh mở miệng mà chỉ cần nghe anh huýt sáo thôi cũng đủ để biết anh đang khoác loác chuyện gì nữa.

Cũng may Trịnh Tuyết Dương nghĩ rằng ngoại trừ việc anh thích chém gió thì Bùi Nguyên Minh không còn khuyết điểm nào khác nữa. Cho nên cô sẽ giúp anh sửa đổi khuyết điểm này một cách từ từ vì chỉ sợ sẽ không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK