Chương 1106
Nghe được những lời nói hùng hồn của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuần và Thanh Linh đều đứng đực ra đấy.
Một lúc sau, Trịnh Tuấn mới thở dài một hơi, nói: “Thôi bỏ đi, chuyện đã đến mức này, chúng ta có nói cái gì cũng không có tác dụng gì.”
“Hôm nay các con cũng không dễ dàng gì, thôi nghỉ ngơi sớm đi”
Nói xong, Trịnh Tuấn liền dắt Thanh Linh rời đi.
Thất vọng!
Trong lòng hai người bọn họ chỉ có sự thất vọng vô cùng!
Đã đến mức này rôi mà Bùi Nguyên Minh còn nói khoác lác được, giờ phút này bọn họ thật sự mệt mỏi chẳng muốn nói cái gì nữa.
Trong mắt bọn họ, Bùi Nguyên Minh là loại người chỉ biết gây họa mạnh miệng thật sự không còn thuốc nào có thể chữa nổi nữa rồi!
Trịnh Tuyết Dương thì cười cười nói: “Ông xã, anh đừng lấy em ra làm trò cười!”
“Sau này, chúng ta vẫn là nghĩ cách làm một chút kinh doanh gì đó đi, tuy là phải sống khuôn phép một chút, nhưng vấn đề cơm áo gạo tiên cũng coi như không cần phải suy nghĩ”
“Thực sự không được, vậy thì chúng ta đi bày hàng vỉa hè bán đi, gân đây không phải đang thịnh hành loại hình kinh tế đó sao? Hay là chúng ta bắt đầu làm từ tối hôm nay luôn đi!”
Trịnh Tuyết Dương là người có tính tình thẳng thắn nói là làm, tính chấp hành rất mạnh.
Nói xong cô trực tiếp lên mạng tra tìm sản phẩm của mấy cái quầy bán hàng gần đây, sau đó cô hào hứng dắt theo Bùi Nguyên Minh đi nhập hàng về bán.
Bùi Nguyên Minh thật sự cạn lời rồi.
Rất nhanh, Trịnh Tuyết Dương đã chuẩn bị xong một số thứ có thể bán được, sau đó tìm một chỗ thích hợp trên vỉa hè bày một quầy hàng nhỏ.
Dựa theo cách nói của Trịnh Tuyết Dương, thì hôm nay coi như là ngày hai vợ chồng bọn họ khai trương quầy hàng.
Mà địa điểm mà Trịnh Tuyết Dương chọn là đường dành riêng cho người đi bộ ở trung tâm thành phố, ban ngày số lượng người đi đi lại lại chỗ này đã rất đông rồi, đến đêm số lượng người càng nhiều hơn.
Bởi vì Trịnh Tuyết Dương rất có mắt chọn đồ vật, hàng đẹp giá lại rẻ, lại cộng thêm nhan sắc cấp độ yêu nghiệt của cô nữa.
Cho nên khi bọn họ vừa bày hàng ra, liên hấp dẫn không biết bao nhiêu người vây xem.
Người hỏi cái này, người hỏi cái kia rất nhanh hai người đã bán sạch sản phẩm.
Bùi Nguyên Minh nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương nhiệt tình nói chuyện với khách hàng, anh cũng mỉm cười, cho dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần vợ anh vui vẻ thì được rồi.
Bán hàng vỉa hè thì thế nào?
Bán hàng vỉa hè cũng là một loại nghề nghiệp mà “Hả? Đây không phải là tổng giám đốc Tuyết Dương, Trịnh Tuyết Dương sao? Tôi nghe nói giá trị hiện tại của công ty tổng giám đốc Tuyết Dương phải hơn mấy chục tỷ, hơn nữa tổng giám đốc Tuyết Dương cũng đã mở một cái Bentley nghe nói kiếm được rất nhiều tiền”
“Chẳng lẽ tổng giám đốc Tuyết Dương giàu nứt đổ vách, tối nay lại nổi hứng ra đây trải nghiệm cuộc sống sao?”
Đúng lúc này ở trong đám người có một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da, đầu hói đi ra, nhìn Trịnh Tuyết Dương với ánh mắt tràn đây châm chọc.
Người đàn ông trung niên này tên là Lý Đức Tài, trước kia anh ta từng là quản lý tài vụ của công ty Bạch Vân, nhưng bởi vì chuyện anh ta tham ô tài chính của công ty bị Trịnh Tuyết Dương phát hiện, mà anh ta bị cách chức đuổi khỏi công ty.
Nghe nói sau khi bị đuổi anh ta đã đầu quân cho công ty đối thủ của Trịnh Tuyết Dương, nhưng thật không ngờ đêm nay anh ta lại có thể tình cờ như vậy gặp được Trịnh Tuyết Dương đang bán hàng vỉa hè.
“Quản lý Đức Tài, anh đừng nói với chúng tôi người này chính là tổng giám đốc Tuyết Dương mà anh thường xuyên nói với chúng ta nhé?”
“Nghe nói tổng giám đốc Tuyết Dương tổng tuổi trẻ tài cao, sao hôm nay lại ra đây bán hàng vỉa hè thế này?”
“Ấy, bán hàng vỉa hè vậy thì thôi đi, vậy mà lại đi bán tất lụa? Có phải cô cảm thấy chân của mình rất đẹp, cho nên mới chọn bán tất làm công việc bán thời gian hay không!?”
Mấy người đứng bên cạnh Lý Đức Tài, rõ ràng là người của anh ta.
Những người này bản lĩnh làm việc chân chính thì không có, nhưng bản lĩnh a dua nịnh hót vuốt mông ngựa thì là vô địch không ai sánh bằng.
Lúc Lý Đức Tài mở miệng bọn họ vừa nghe đã biết ý, lập tức hùa theo lớn tiếng trào phúng Trịnh Tuyết Dương.
Hơn nữa ánh mắt đó muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn.
Lý Đức Tài khoát tay áo ngăn người của anh ta lại, sau đó vẻ mặt hèn mọn ngồi xổm xuống, mắt nhìn đảo qua đồ vật bày trên quầy hàng, cười tà nói: “Tổng giám đốc Trịnh, mấy thứ mà cô bán cũng được lắm đấy, cái bít tất này bán thế nào?
Bán cho tôi một đôi được không?”
Đôi tất mà Lý Đức Tài cầm trong tay chính là tất dành cho nữ, vẻ mặt của anh ta vô cùng bỉ ổi.
Cấp dưới của anh ta nghe vậy liền hèn hạ cười phá lên ý vị sâu xa nhìn Trịnh Tuyết Dương.