"Về phần Hải Na, tôi đã cấp cứu cho nàng, hơn nữa còn dung nhập một chút nội tức, bảo vệ tâm mạch của nàng."
"Nàng hẳn là sẽ không chết, mà lại rất nhanh, liền sẽ thức tỉnh."
"Tôi còn để Mã Viên Thiệu liên hệ với người của Trương gia, an bài người bảo vệ."
"Có Võ Đang của Trương Gia, một trong thất đại gia đến tiến hành hộ vệ, chắc hẳn những người còn muốn mệnh của nàng kia, cũng không dám tùy ý làm bậy a?"
Nghe nói như thế, Đao Bạch Phượng ngược lại là khẽ gật đầu, sau đó nói khẽ: "Nhìn thấy hung thủ là ai hay không?"
"Không cần nhìn, chúng ta không phải đã biết đáp án rồi sao?"
Bùi Nguyên Minh nhún vai.
Sau đó, anh từ trong ngực, lấy ra điện thoại thuộc về Hải Na đã nhặt được trước đó, đưa cho Đao Bạch Phượng.
Đao Bạch Phượng hơi sững sờ, sau vài lần nhanh chóng thao tác, mới phá được mật mã khóa của điện thoại di động.
Giờ phút này, trong điện thoại di động, xuất hiện rõ ràng hình ảnh đối thoại trên Wechat, trên màn hình hiện ra những dấu chấm than màu đỏ, làm cho Bùi Nguyên Minh cùng Đao Bạch Phượng, đều rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là một cuộc trò chuyện bình thường.
Sau khi Đao Bạch Phượng bấm nút phát, biểu lộ của Bùi Nguyên Minh cùng Đao Bạch Phượng hai người, liền có chút biến hóa.
Đặc biệt là biểu lộ của Đao Bạch Phượng, từ mới ban đầu còn rất bình tĩnh, rất nhanh liền trở nên vô cùng thâm thúy, hô hấp cũng có mấy phần gấp rút.
Bùi Nguyên Minh đưa tay vỗ vỗ bờ vai của nàng, thở dài một tiếng.
Chẳng qua chuyện này, cũng là rất bình thường, mọi chuyện tại Giới Thành, vô cùng phức tạp, hiện tại biết một chút chân tướng, cũng là nằm trong suy đoán của chính mình.
...
Sáu giờ chiều, tại bên trong bệnh viện tư nhân của Trương gia, Hải Na sau khi đã hoàn thành ca phẫu thuật, tỉnh lại sau khi thuốc mê tan.
Nàng ôm lấy cái đầu đau buốt của mình, hồi lâu mới từ sâu bên trong cuống họng thốt ra mấy câu: "Nước... Có nước hay không?"
Rất nhanh, có người lấy ra một chiếc tăm bông, chấm một chút nước rồi bôi lên môi của nàng.
Động tác như vậy, không có cách nào làm cho nàng thỏa mãn, thế nhưng lại có thể làm cho đầu óc của nàng, thanh tỉnh trở lại.
Rất nhanh, ánh mắt có mấy phần hoảng hốt của nàng, bắt đầu tập trung, thời điểm nhìn thấy trần nhà màu trắng, trong ánh mắt của nàng, tràn ngập vẻ kỳ dị.
Tình huống là như thế nào a?
Mình đang ở nơi nào?
Mình chết rồi sao?
Sau đó, Hải Na rất nhanh nhớ tới, mình là đang chạy trốn, nỗi kinh hoàng giữa thời khắc sinh tử, làm cho nàng vô thức ngồi dậy, muốn chạy trốn, lại phát hiện ra, mình vô luận làm như thế nào, đều không có cách nào làm được.
Nàng chỉ có thể không nhúc nhích nằm ở trên giường, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.