Lúc này, ánh mắt của Lý Thế Quang mang theo vẻ khinh thường quét qua đám người Hàn Sang và Hắc Mai Hồng.
Dù sao anh ta cũng đến từ phân hội Long Môn tại Vũ Thành. Long Môn được coi là vương trong giới hắc bạch.
Đối với những lão đại ở giới hắc bạch, người của Long Môn cực kì coi thường. Vậy nên lúc nhận được mệnh lệnh bắt kẻ tình nghi làm sư muội bị thương, Lý Thế Quang tuy rằng ngạc nhiên khi kẻ tình nghi này ở trong Băng Phủ Rìu, nhưng anh ta cũng không có chút kiêng kị nào, hơn nữa còn trực tiếp dẫn người xông vào đây.
Dù sao, Vũ Thành là trụ sở của Long Môn.
Hôm nay người bị thương, lại là con gái của trường phân hội Long Môn tại Vũ Thành.
Dưới tình huống này, Lý Thế Quang anh ta đương nhiên muốn tới bắt người.
Nghĩ đến đây, Lý Thế Quang chỉ về phía Hàn Sang và những người thuộc Băng Phủ Rìu, lạnh lùng nói: "Tao không quan tâm kẻ tình nghi và Băng Phủ Rìu bọn mày có quan hệ gì."
"Tao cũng không quan tâm phía sau bọn mày là người nào!" "Tóm lại, hôm nay tao tới đây, chỉ có một việc!" "Chính là đưa kẻ tình nghi đi cùng bọn tao!"
"Nếu như không đi, bọn tao sẽ trực tiếp đánh chết, đặt trong quan tài này mang đi!"
"Lần này sư muội của tao nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy sẽ để thằng đó làm lót đáy quan tài!"
Nói tới đây, Lý Thế Quang phất tay, lạnh lùng nói: "Lên! Tất cả cùng lên!". "Người nào dám phản kháng trực tiếp bắn chết!" "Xảy ra chuyện gì, Lý Thế Quang tao chịu trách nhiệm toàn bộ!" "Chỉ đáng tiếc, anh chịu trách nhiệm không nổi"
Không đợi đám người tay sai của Lý Thể Quang ra tay, một thân ảnh cao gầy đã đi qua nhóm người Hàn Sang, đi tới trước mặt đám người kia, sau đó nhàn nhạt mở miệng.
"Về mặt anh là đệ tử của Long Môn." "Xét thấy anh bị người khác che mắt, không phân biệt phải trái." "Tôi sẽ không làm khó anh." "Bây giờ anh đem người của anh, cút đi, tôi sẽ coi như anh chưa từng tới".
Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm. "Nếu không, tôi sẽ xem như anh tới tìm tôi gây rắc rối". "Một cước dẫm chết anh"
Bùi Nguyên Minh tuy rằng ngạc nhiên khi ba của Lý Gia Hân vậy mà lại là trưởng phân hội của phân hội Long Môn ở Vũ Thành.
Nhưng sự việc phát triển tới bước này, anh cũng không có ý nghĩ cầu hoà. Huống chi, chuyện này là đối phương sai. Bây giờ Lý Thế Quang còn quy chụp tội danh lên đầu anh. Bùi Nguyên Minh muốn bọn họ trước tiên cút đi, liền không truy cứu trách nghiệm, đây đã xem là nghĩ tới tình nghĩa của Long Môn rồi.
"Ây, nhãi con, mày chính là Bùi Nguyên Minh hả?"
"Theo như tin tức bọn tao có được, chính mà là người đã thay đổi viên đạn trong súng đạo cụ, muốn hại chết sự muội tao?"
"Mày đúng là kiêu ngạo!". "Phạm vào trong tội, không trốn đi, vậy mà lại còn dám đứng ra đe doạ tao?" "Mày nghĩ mày là ai?" Trong ánh mắt của Lý Thế Quang đều là lãnh ý.
"Tao nói cho mày biết, ở trong mảnh đất Vũ Thành này xưng bá, Lý Thế Quang tạo xưng là lão nhị, không có mấy ai dám tự xưng là lão đại"
"Mày khiêu khích tao? Muốn đâm đầu vào chỗ chết à?"
"Tao cho mày một cơ hội, giơ tay chịu trói, theo bọn tao đi về, đưa cho Lý phu nhân một lời giải thích!"
"Nếu không, đánh chết mày vất trong quan tài này, bọn tao cũng có thể có được công nói"
"Làm càn!"
Đám người Hàn Sang giận tím mặt, Bùi Nguyên Minh là ông chủ của bọn họ, bọn họ làm sao có thể để cho Bùi Nguyên Minh chịu nhục?
Mà Bùi Nguyên Minh không mảy may có chút suy nghĩ bị chọc giận, anh chỉ mang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Lý Thể Quang, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
"Lý Thế Quang đúng không?
"Bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó dọn dẹp đồ đạc cút đi, tôi sẽ không trách anh tội vu oan tôi."
"Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh, bỏ lỡ rồi, không còn nữa."
"G? Hãy còn tội vu oan cho mày?" "Lại còn bỏ lỡ rồi không có nữa?" "Thượng Quan tiên sinh đã nói rồi, thằng nhãi mày thích làm bộ làm tịch."
"Bây giờ xem ra quả nhiên không sai, mày không chỉ thích giả bộ, hơn nữa còn giả bộ tới độ chính mày cũng tin rồi!"
Lý Thế Quang mang dáng vẻ âm kì quái mở miệng.
"Thằng nhãi, tao nói cho mày biết, mày đừng ở đây giả thần giả quỷ với tao nữa!"
"Tao nói mày nghe, đừng nói một đứa từ nơi khác đến như mày, cho dù là thiên vương lão tử, mày dám làm sư muội tao bị thương, tạo sẽ bắt mày phải trả
giá!".
"Mọi người, ra tay!" Hôm nay, Lý Thế Quang là mang theo nhiệm vụ mà tới.
Lý phu nhân nhận được tin tức mà Thượng Quan Kinh Hồng sai người truyền tới, bà ta đã ra lệnh liều mạng, ai có thể dẫn tên khốn Bùi Nguyên Minh này trở về, người đó lập công đồng.
Vì vậy sau khi Lý Thế Quang nhận được nhiệm vụ, trước tiên liền dẫn người tới.
Sau khi anh ta ra lệnh một tiếng, người mấy người đàn ông mặc áo võ sĩ đồng loạt xông lên, muốn trực tiếp bắt Bùi Nguyên Minh, đưa anh ta quay về chịu tội.
"Bốp bốp bốp... .
Bùi Nguyên Minh gật đầu ra hiệu ý bảo đám người Hàn Sang không cần ra tay, sau đó anh tự mình bước lên một bước, vung tay ra một loạt cái bạt tai.
Cùng với động tác của anh, không khí trong nháy mắt dường như ngưng lại.
Trong nháy mắt sau, đám người văng ra tứ phía, ngay lập tức rơi xuống mặt đất toàn bộ đều lớn tiếng kêu rên.
Những đệ tử của phân hội Long Môn ở Vũ Thành này, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh không chịu nổi một cú đánh.
"Tên khốn, vậy mà mày lại dám ra tay với người của Long Môn bọn tao?" Lý Thế Quang nhìn một màn này, ngay tức khắc giận tím mặt.
Anh ta rút ra thanh trường kiếm ở bên hông, chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh, giận dữ quát: "Mày có tin tạo một đao đâm mày hay không?"
"Anh không xứng" Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng. Sau đó sắc mặt anh bình thản lấy ra một tấm lệnh bài, đập "Bốp" một tiếng vào
mặt Lý Thế Quang.
Lý Thế Quang theo bản năng tiếp nhận lệnh bài, trong nháy mắt sau khuôn mặt nhớn nhạc của anh ta trực tiếp ngớ ra.
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài, nhất thời không biết thể hiện cảm xúc gì. .
Bởi vì anh ta xuất thân Long Môn, vừa nhìn đã nhận ra đây là thứ gì. Long Môn, chấp pháp đường, đường chủ!
Vài chữ vô cùng đơn giản, giống như hàn quang ngàn năm, trực tiếp khiến cho cả người Lý Thế Quang đóng băng lại.
Khoé mắt anh ta giật giật, toàn thân cứng đờ, theo bản năng nói: "Anh..." "Anh là chấp pháp đường, đường chủ?" Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lãnh đạm bước lên phía trước, vươn tay ra VỖ VỖ vào má phải của Lý Thế Quang.
"Không sai, anh rất thông minh".
Lời nói của Bùi Nguyên Minh, làm cho cả người Lý Thế Quang chấn động, cũng khiến cho anh ta thấy lạnh cả người từ bàn chân dâng lên.
Anh ta vốn dĩ còn muốn nói lời gì đó mạnh mẽ, để duy trì tôn nghiêm của mình.
Nhưng giờ phút này cơ thể anh ta lại tố giác anh ta, anh ta căn bản không thể nào chống chọi lại ánh mắt của người này.
Năm chữ đường chủ chấp pháp đường này, cũng đủ đè chết 90% người của Long Môn.
"Lạch cạch!" Sau nháy mắt, Lý Thể Quang theo bản năng quỳ trên mặt đất.
Toàn thân anh ta gần như không thể khống chế nổi mình, không kìm chế được mà run lên,
"Nói đi, rốt cuộc là ai sai anh tới đây". "Rốt cuộc là ai sai anh gán cho tôi tội danh như này."
Mí mắt Lý Thế Quang giật giật, lúc này chỉ có thể theo bản năng nói: "Là Lý phu nhân!"
"Thật sự là Lý phu nhân!"
"Tối nay người của Thượng Quan Kinh Hồng gọi cho Lý phu nhân một cuộc điện thoại, nói anh chính là người đã thay viên đạn trong súng đạo cụ."
"Lý phu nhân tuy rằng không tin lắm, nhưng bà ấy cũng vô cùng giận dữ".
"Bà ấy cho rằng, chuyện của Lý sư muội phải có nhiều người chịu trách nhiệm hơn!"
"vậy nên bà ấy phân phó tôi tới." "Bà ấy nói cho dù anh có bị oan uổng hay không, đều phải bắt anh về."
"Ồ? Cường bá như thế?" "Ngang ngược không nói lý như thế?". "Không định thương lượng chút lý lẽ nào?" Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lãnh đạm. "Vậy Lý phu nhân mà anh tôn kính, giờ đang ở nơi nào?"
Mí mắt Lý Thể Quang giật giật, lúc này không dám nói thêm gì chỉ có thể theo bản năng nói: "Khách sạn Rila Vũ Thành"
"Tối nay là tiệc sinh nhật của Lý phu nhân" "Tôi vốn dĩ định chuẩn bị, bắt anh để làm quà mừng" Nói tới đây, Lý Thế Quang vô cùng phiền muộn. Biết thân phận của người ở trước mắt, còn quà mừng? Mừng cái rắm! "Chân tướng con gái bị thương vẫn chưa điều tra ra" "Chuyện vu oan cho một cô gái vô tội vẫn còn chưa có một lời giải thích." "Vậy mà bà ta vẫn không biết xấu hổ đi tổ chức tiệc sinh nhật?" Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lãnh đạm, chắp tay đằng sau lưng đi ra bên ngoài. "Nếu đã như vậy, vậy chúng ta liền đi cùng chúc thọ với Lý phu nhân."
Nghe thấy lời này của Bùi Nguyên Minh, mí mắt Lý Thể Quang giật giật, nhưng chỉ có thể run rẩy lập cập quỳ trên mặt đất, nửa lời vô nghĩ cũng không dám nói ra.
Nửa tiếng đồng hồ sau, tại khách sạn Rila Vũ Thành. Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm bước lên phía trước.
Lý Thế Quang run rẩy lập cập bước đi phía sau Bùi Nguyên Minh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.
Đi qua đại sảnh của khách sạn xa hoa thanh lịch, Bùi Nguyên Minh rất nhanh trực tiếp đi tới một hành lang lát đá cẩm thạch.
Bên trong hành lang, là một cánh cửa lớn được trang trí lộng lẫy sang trọng, bên trong chính là phòng tiếp đãi khách quý của bữa tiệc trong khách sạn Rila Vũ Thành.
Nghe nói tới nay, Lý phu nhân tổ chức tiệc mừng sinh nhật ở đây.
Tuy rằng nói, con gái của bà ta bây giờ còn đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng, còn chưa phục hồi sức khoẻ.
Nhưng đối với Lý phu nhân mà nói, tiệc sinh nhật của bà ta là quan trọng nhất.
Tiệc sinh nhật này không chỉ là chúc mừng sinh nhật, điều quan trọng nhất là mượn lý do này để chào hỏi những nhân vật lớn mà ngày bình thường khó gặp được, để bảo vệ thân phận và địa vị của bà ta trong giới thượng lưu ở Vũ Thành.
Sống chết của con gái, so với tiệc sinh nhật lần này, sao có thể so được?
Mà lúc này, cửa lớn của đại sảnh đóng chặt, nhưng lối vào hành lang vẫn có mấy chiếc bàn.
Ngoại trừ đặt đồ lưu niệm, còn có bảy tám người phục vụ đang đợi những vị khách khoan thai tới muộn.
Bùi Nguyên Minh mang vẻ mặt lãnh đạm nhìn lướt qua, không thấy bóng dáng của Lý phu nhân, sau đó anh liền cất bước tự ý đi vào đại sảnh.
"Đứng lại!"
"Anh là ai?" "Anh có thiệp mời không?"
Bùi Nguyên Minh vừa mới định đẩy cửa đi vào, phía sau lưng chợt truyền đến tiếng quát lớn.
Bùi Nguyên Minh xoay người, nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy, khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ vênh mặt hất hàm nhìn Bùi Nguyên Minh.
Đặc biệt khi nhìn thấy hai tay Bùi Nguyên Minh trống không, trên khuôn mặt cô ta càng tỏ vẻ ghét bỏ.
"Anh là ai?"
"Ai sai anh tới đây?"
"Không biết tối nay là tiệc mừng sinh nhật của phu nhân trưởng phân hội Long Mông ở Vũ thành sao?"
"Nơi này là nơi chó mèo ven đường có thể đi vào sao?" Trong khi nói, cô ta vẫn mang khuôn mặt ghét bỏ nhìn Lý Thể Quang.
Vị đại sư huynh của phân hội Long Môn ở Vũ Thành lúc này mặt xám mày tro, vẻ mặt nhếch nhác thảm hại cúi đầu, vì vậy cô ta không nhận ra.
Cô chỉ coi Bùi Nguyên Minh và Lý Thế Quang nhưng chó con mèo con tới nơi này ăn chùa.
"Tôi cho anh thời gian ba giây, lập tức cút ngay!" "Nếu không, chân tay của các anh sẽ bị chúng tôi đánh gãy".
Trong khi nói, người phụ nữ vẫn vỗ tay, ngay lúc đó nhìn thấy mấy người mặc áo võ sĩ đi ra từ trong góc.