Chương 1823:
Bùi Nguyên Minh chỉ cười, ngoắc ngón tay với Trần Duy Nghĩa.
Vẻ mặt Trần Duy Nghĩa vô cùng khinh thường, tới gần lần thứ hai, nói: “Thế nào? Còn khiêu khích tao sao? Bảo tao tới đó à?”
“Tới đây tới đây! Mày đánh tao xem!”
“Trái lại mày đánh tao thử coi!”
“Nếu không đánh tao, mày là con trai của rùa đen rút đầu đồ khốn nạn.. “
“Bốp!”
Anh ta còn chưa nói hết câu, Bùi Nguyên Minh tát mạnh một cái.
“Phụt” một tiếng, Trần Duy Nghĩa kêu thảm một tiếng, miệng mũi phun máu tung tóe, đập mạnh vào tường mới ngã mạnh xuống, vẻ mặt vô cùng chật vật.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đám nữ minh tinh xinh đẹp thì lộ ra biểu cảm đờ đẫn.
Tay Lý Khải Lâm đang châm điếu xì gà cũng cứng lại, hơi run rấy một lát ở giữa không trung.
Ngay cả Chân Giai Kỳ vốn khí định thân nhàn cũng hơi sửng sốt.
Cô ta hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh thật sự ra tay đánh Trần Duy Nghĩa.
Còn đánh ở ngay trước mặt cô ta nữa?
Ngọn lửa không tên lập tức dấy lên, Chân Giai Kỳ luôn hành động bá đạo cảm thấy mặt mũi của mình bị người ta giẫm dưới chân.
Một tên nhà quê, một thằng nhóc ranh, vậy mà dám không nể mặt cô ta? Coi cô ta là vật trang trí sao?
“Khốn nạn!”
Vẻ mặt Chân Giai Kỳ tàn nhẫn, hung dữ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, trên gương mặt dễ nhìn đều là biểu cảm vặn vẹo.
“Họ Bùi kia, cậu coi tôi như người chết rồi à?”
Cùng với tiếng quát chói tai của cô ta, mấy chục người đàn ông mặc đồng phục đều xông tới, cả đám đều đăng đăng sát khí.
Bùi Nguyên Minh dùng khăn tay bắt đầu chà lau ngón tay, vẻ mặt ghét bỏ mở miệng nói: “Là Trân Duy Nghĩa tự mình cầu xin tôi đánh anh ta”
“Mặt anh ta bẩn như thế, nếu không phải anh ta cầu xin tôi, tôi còn lâu mới đánh anh ta!”
“Giám đốc công an Chân, anh ta làm bẩn tay tôi, cô nên chủ trì lẽ phải cho tôi!”
“Bắt anh ta bồi thường cho tôi phí rửa tay!”
“Phụt…”
Trần Duy Nghĩa vùng vẫy đứng dậy tức giận tới mức lập tức phun ra một ngụm máu.
Từng thấy người sỉ nhục người khác, nhưng chưa từng thấy người nào sỉ nhục như vậy.
Quá đáng!
Thật sự là hơi quá đáng!
“Họ Bùi kia, hung hãn của cậu tôi rất thưởng thức, nhưng đồng thời cũng vô cùng tức giận”
“Mà tôi tức giận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”
“Cậu nên biết rõ, tôi có giấy phép giết người hợp pháp, bây giờ tôi khống chế cậu, nếu cậu dám phản kháng vậy thì đừng trách tôi rồi!”
Khi nói chuyện, Chân Giai Kỳ trực tiếp rút một khẩu súng ra.
Nói mấy câu, Chân Giai Kỳ vốn muốn ỷ thế hiếp người, lúc này không thể không rút súng ra.
Rất rõ ràng, cô ta biết rất rõ, hôm nay không giâm chết Bùi Nguyên Minh, giãm anh dưới chân mà nói, như vậy chẳng những không có biện pháp cho Tạ Doãn Thần một câu trả lời thỏa đáng.
Quan trọng nhất chính là, từ hôm nay trở đi, cô ta đừng nghĩ tới chuyện lăn lộn trong giới thượng lưu ở thủ đô!
Mất mặt xấu hổi Mà không ít thuộc hạ của cô ta cũng rút súng ra, những người này đều có giấy phép giết người hợp pháp, có thể nói là phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội.
Đám người Lý Khải Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, đều cười khẩy lùi về phía sau, ở trong mắt của bọn họ, Bùi Nguyên Minh xem như chết chắc rồi.
Mà vẻ mặt Trần Duy Nghĩa thì oán hận che mặt bò dậy, đôi mắt khế đảo loạn.
Anh ta đang nghĩ biện pháp, nhìn xem có thể khiến Chân Giai Kỳ giết chết Bùi Nguyên Minh, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã hay không.
Ngay sau đó, bên trong phòng bệnh VỊP, có tiếng bước chân truyền ra.
Có người đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh hành lễ xong, mới híp mắt nhìn Chân Giai Kỳ, thản nhiên nói: “Giám đốc công an Chân, chúng ta cũng là người quen cũ rồi”
“Nể mặt chuyện này, tôi đặc biệt ra ngoài cảnh cáo cô một câu!”
“Cô đúng là giám đốc công an, lúc họp, cô đều nói mình sẽ bảo vệ pháp luật chính nghĩa!”
“Sao thế? Hôm nay chuẩn bị ỷ thế hiếp người?
Không để ý tới ảnh hưởng nữa hả?”