Chương 1861:
Biệt thự số một Hương Sơn.
Bùi Nguyên Minh mang mấy bát mì trở về, xem như làm đồ ăn đêm cho đám người Uông Linh Đan.
Tư Đồ Chí Khang đang ăn mì nghe Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói chuyện vừa mới xảy ra, lập tức sợ tới mức không ăn nổi nữa.
Cho dù như thế nào anh ta cũng không thể ngờ tới, một chiêu Bùi Nguyên Minh đồng ý truyên thụ cho mình đáng sợ như vậy.
Tùy tiện đánh một cái tát, ngay cả Thanh Hư đạo trưởng sư phụ mình đều có thể đánh bay.
Cao thủ! Tuyệt đối là cao thủ!
Mình ở trước mặt người ta ngay cả rắm cũng không tính!
Nếu trước đó không lâu Tư Đồ Chí Khang chỉ bị Bùi Nguyên Minh dọa sợ, vậy lúc này anh ta thật sự tâm phục khẩu phục.
Không cam lòng cùng với cảm xúc khác che giấu ở sâu trong lòng, chỉ trong nháy mắt tan thành mây khói.
Cho dù là Thanh Hư đạo trưởng gọi điện thoại tới, anh ta cũng không có ý che giấu, mà nói vài câu cho qua ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Sau đó cười nói: “Cậu Bùi, sư phụ tôi bảo tôi tạm thời đừng rời đi, mà phụ trách theo dõi cậu, nhìn xem cậu có gì mờ ám hay không.”
“Tôi đoán kế tiếp ông ấy sẽ liên tục ở cạnh hội trưởng Uông, dù sao bây giờ hội trưởng Uông có thể mời ông ấy rời núi, chắc chắn là trả giá xa xỉ”
“Có lẽ không phải chỉ vì ép cậu chữa trị cho Kim Tuyết Ngọc”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Đơn giản chính là vì chuyện Long Môn phân hội thủ đô.”
“Muốn nắm quyền ở Long Môn phân hội thủ đô, nói một nghìn lần chục nghìn lần, cuối cùng không phải dựa vào công phu mồm mép, mà phải nhìn thực lực chân chính”
“Sắp tới ba ngày ước hẹn với Tần Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên, Uông Vĩ Thành chắc chắn sẽ chuẩn bị nhiều hơn”
Nghe Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng, Tư Đồ Chí Khang có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua mấy đệ tử Long Môn canh giữ ở bên ngoài biệt thự.
Nếu anh ta nhớ không nhầm, vừa rồi thái độ của Tần Ý Hàm đối với Bùi Nguyên Minh, có thể nói là vô cùng cung kính.
Như vậy rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có thân phận gì?
Có điều rất nhanh, Tư Đồ Chí Khang thu hồi những tâm tư này.
Nếu bây giờ anh ta xem như là thuộc hạ của Bùi Nguyên Minh, như vậy thuộc hạ thì nên có thái độ của thuộc hạ, không nên hỏi những chuyện không nên hỏi.
Ngay lúc Tư Đô Chí Khang thu hồi tâm tư, Uông Linh Đan lộ ra vẻ mặt cảm động nhìn Bùi Nguyên Minh, ánh mắt dịu dàng.
“Bùi Nguyên Minh, ba tôi luôn lấy lợi ích làm đầu, ở trong lòng ông ta, địa vị của tôi không tính là cao.
“Cho nên anh không cần phải vì chuyện của tôi mà hi sinh lợi ích của mình đâu”
“Nếu ông ta chuẩn bị cho anh nhiều thứ tốt như vậy, vậy thì anh cầm lấy đi”
“Dù sao ông ta nói không sai, Kim Tuyết Ngọc ngoại trừ là bà chủ của nhà họ Uông ra, quan trọng nhất chính là, cô ta còn là con gái của nhà họ Kim ở Kim Lăng”
“Nhà họ Kim ở Kim Lăng là một trong mười gia tộc đứng đầu, anh cần gì phải đấu lại bọn họ?”
“Cho dù không chủ động tiếp cận bọn họ, ít nhất cũng đừng nên đắc tội bọn họ”
“Bùi Nguyên Minh, anh nghe tôi khuyên có được không?”
Rất rõ ràng, Uông Linh Đan thật lòng suy nghĩ cho Bùi Nguyên Minh.
Tuy cô ta rất hi vọng chuyện của mẹ mình nhận được một lời giải thích hợp lý, khiến cô ta biết được chân tướng năm đó.
Đồng thời cô ta cũng muốn nắm quyền trong tập đoàn nhà họ Uông, bảo vệ tài sản năm đó mẹ vất vả kiếm được.
Nhưng vấn đề là, nếu cái giá để đổi lấy những thứ này khiến Bùi Nguyên Minh rơi vào trong nguy hiểm, như vậy cô ta không cần.
Trước mắt hai người mới chỉ là bạn bè bình thường.
Mà Uông Linh Đan không tiếp nhận, mình có tư cách khiến Bùi Nguyên Minh vì mình mà trả giá nhiều như thế.
Trái lại Bùi Nguyên Minh mỉm cười, thản nhiên nói: “Linh Đan, nếu cô coi tôi là bạn, như vậy giữa bạn bè đừng nên khách sáo như thế”
“Bây giờ tôi giúp cô, nói không chừng sau này là cô giúp tôi ấy chứ?”
“Huống chi đối với tôi mà nói, tiền bạc chỉ là một con số mà thôi”
“Tôi càng hi vọng nhìn thấy ba cô và Kim Tuyết Ngọc cúi đầu trước tôi”
“Bởi vì chỉ cần có lần đầu tiên, như vậy sẽ có vô số lần”