“Vì bà và con gái bà, Bùi Nguyễn Minh đã vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Vũ Thành. Để cứu hai người mà anh ấy đã đắc tội với không ít người! Rõ ràng là người khác muốn hãm hại anh ấy đến chết, người làm mẹ vợ như bà không giúp đỡ gì thì thôi đi, đằng này bà còn đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa! Bà cũng có bản lĩnh đấy!”
Nghe Tần Ý Hàm nói vậy, Thanh Linh hơi ngẩn người, nói: “Đồn cảnh sát? Nhân chứng thời gian?” Sắc mặt bà ta trở nên quái dị, nói: “Rốt cuộc Bùi Nguyên Minh đã làm gì?”
“Làm gì à? Anh ấy chẳng làm gì hết!” Tần Ý Hàm cười khẩy đáp: “Nhưng vì bà mà bây giờ anh ấy đã là kẻ tình nghi lớn nhất trong việc giết hại cả nhà họ Hùng!
Bà không cần phải trừng mắt nhìn tôi, chính là cả nhà Hùng Hạo Nam – người đã cho bà một cái bạt tại ấy!
Đêm hôm qua trong khoảng thời gian từ mười một giờ ba mươi đến mười hai giờ, cả nhà ông ta hai mươi ba mạng người, bao gồm cả con chó nuôi trong nhà đều bị người ta giết hại!”
Thanh Linh sửng sốt, sắc mặt rất quái dị, nhưng ngay sau đó bà ta lại lộ ra vẻ thoải mái vui sướng, nói: “Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Tên khốn đó còn dám tát tôi một cái! Cả nhà ông ta đáng chết!”
“Làm tốt lắm?” Tần Ý Hàm tỏ ra rất bất lực, nói: “Thanh Linh, đến bây giờ mà bà vẫn còn ở đây ăn nói kỳ quái như vậy hả?”
“Bây giờ cách duy nhất chính là bà và hai người con gái của bà cùng đến đồn cảnh sát làm chứng, chứng minh tối hôm qua anh Minh quả thực có uống trà ở chỗ các người. Nhưng tôi cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng!”
Ánh mắt Thanh Linh khẽ lóe lên, một lúc sau bà ta mới gật đầu nói: “Được được được, không thành vấn đề. Tôi sẽ đưa hai đứa con gái của tôi cùng đi làm chứng”
Lúc nói chuyện, bà ta tỏ ra rất phấn khích, lao vào phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, Tần Ý Hàm vội vàng gấp gáp đưa đám người Thanh Linh đến đồn cảnh sát Vũ Thành.
Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân đều không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đến đồn cảnh sát, sau khi làm rõ sự việc, mí mắt Trịnh Khánh Vân giật giật theo bản năng.
Trong ba người, cô ta là người biết rõ nhất chuyện Bùi Nguyên Minh đã đắc tội với bao nhiêu nhân vật trong giới thượng lưu ở Vũ Thành để cứu Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương.
Vì thế lúc này, Trịnh Khánh Vân vô thức nói: “Chị Tần, anh rể bị bắt rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Cái gì? Có chuyện gì vậy?”.
Tần Ý Hàm chưa kịp lên tiếng trả lời thì Thanh Linh đã cười khẩy, nói: “Thằng nhãi Bùi Nguyên Minh kia tối hôm qua đã chạy đi giết cả nhà người ta, vướng vào trọng án, đang chờ chết đó!”.
"Mẹ nói cho con biết, bắt đầu từ hôm nay con không được dây dưa qua lại với kẻ giết người, tránh việc chúng ta bị coi là đồng phạm rồi cũng bị bắt vào đồn như thằng nhãi đó!
Nó đang chờ chết rồi, ai bảo nó dám làm xằng làm bậy ở Vũ Thành cơ? Nó thật sự tưởng rằng trên đời này không có vương pháp sao?”
Tần Ý Hàm đứng bên cạnh không khỏi sửng sốt, nói: “Thanh Linh, bà ăn nói kiểu gì vậy? Tôi bảo các người đến đây là để làm nhân chứng thời gian cho anh Minh, chứng minh sự trong sạch của anh ấy. Bà nói những lời này là có ý gì?”.
“Có ý gì à?” Thanh Linh chế nhạo.
Trong lòng bà ta, bất kể sự thật và chân tướng như thế