Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 973

“Dì à, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Mọi người tha cho anh ấy đi.”

Ngay lúc đó thì Hạ Vân chạy tới đứng chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh, cô ta không muốn anh bị những người này làm tổn thương.

Người phụ nữ trung niên được Hạ Vân gọi bằng dì tên là Lý Hoàn Châu, là mẹ kế của Hạ Vân.

Sau khi ba của Hạ Vân qua đời thì trên danh nghĩa bà ta chính là người thân duy nhất của cô ta. Lý Hoàn Châu thấy Hạ Vân nói thế thì tức giận chửi mắng cô ta thậm tệ: “Đồ mê trai này, cô còn biết đường gọi tôi là dì nữa hả? Sao nào, thấy tôi đánh người tình trong lòng của cô nên đau lòng hả? Cô đúng là cái loại mặt dày không biết xấu hổ y như ba của cô vậy đó, ngày ngày ở bên ngoài lén lút vụng trộm mà thôi.”

Nói xong Lý Hoàn Châu lại trợn mắt liếc Bùi Nguyên Minh rồi lạnh lùng nói: “Cậu như vậy mà cũng gọi là Thế Tử sao, chỉ biết núp váy đàn bà thì còn mặt mũi gì nữa chứ? Quả nhiên đúng là cái loại vô dụng y như lời đồn mà.”

Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, anh liếc nhìn Lý Hoàn Châu rồi bước lên đứng trước Hạ Vân sau đó khẽ nói với cô ta: “Không sao đâu, chuyện này cứ để tôi giải quyết.”

Lý Hoàn Châu nhìn thấy Bùi Nguyên Minh với Hạ Vân giống như hai vợ chồng đang bảo vệ cho nhau mà tức giận đến run người. Triệu Anh Thy cũng hùa theo Lý Hoàn Châu mà chửi mắng hai người Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân không ra gì: “Được lắm, hai người các ngươi không biết xấu hổ lại còn dám ngang nhiên anh anh em em trước mặt bao nhiêu người như vậy nữa chứ. Không lẽ các người coi chúng tôi đều là người chết hay sao hả?”

Bùi Nguyên Minh tức giận cau mày nói: “Nếu không phải các người đều là bậc bề trên của Hạ Vân thì các người đã chết từ lâu rồi. Ai dám nói chuyện với cô ấy như thế thì tôi sẽ không tha cho họ đâu.”

Triệu Anh Thy lại nói với Bùi Nguyên Minh bằng vẻ khinh thường mỉa mai: “À, cái tên khoác lác này cũng mạnh miệng quá ha. Không có bản lĩnh gì mà cũng bày đặt lên mặt ta đây hả, thật sự tôi cũng rất muốn biết ở cái đất Đà Nẵng này có ai mà dám đụng đến người nhà họ Hạ ở Yến Kinh chúng tôi nào? Cứ coi như Hạ Trung Hưng chỉ là một người thường thường bậc trung đi thì anh cũng chỉ là một Thế Tử tầm thường có đáng là gì chứ?”

“Đủ rồi.”

Ngay lúc đó thì bà cụ Hạ Mai đang ngồi ở giữa đại sảnh, trong tay bà ta cầm một chuỗi tràng hạt bằng ngọc bích và vẫn nhắm mắt không hề nhìn về phía bọn họ rồi thản nhiên nói bằng một giọng đầy uy nghiêm.

Bà ta vừa mở miệng thì bất kể là Triệu Anh Thy hay Lý Hoàn Châu đang hùng hổ ra oai cũng co vòi lại mà câm như hến, tuyệt nhiên không dám hé nửa lời.

Ngoại trừ Hạ Cẩm Đường hơi mỉm cười thì tất cả mọi người đều sợ sệt nghiêm nét mặt trở lại.

Lúc này bà cụ Hạ Mai mới từ từ mở mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, nhìn bà ta có vẻ tuổi cao sức yếu nhưng lúc này vẫn toát lên một khí chất quý phái hơn người.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, anh có thể nhận ra người phụ nữ này, e là còn đáng sợ hơn cả Lý Hạnh Mai nữa.

Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh một hồi lâu thì bà cụ Hạ Mai từ từ đứng dậy, Lý Hoàn Châu và Triệu Anh Thy vội vàng chạy tới mỗi người đỡ một bên tay bà ta. Khi làm chuyện này, cả hai người bọn họ đều không dám thở mạnh.

Bà cụ Hạ Mai thong thả đi ra đến cửa rồi mới dừng lại nói: “Hạ Cẩm Đường, chút chuyện nhỏ này giao cho cháu xử lý đó.”

Hạ Cẩm Đường mim cười nói: “Bà cứ yên tâm ạ, cháu sẽ xử lý tốt chuyện này ạ.”

“Nhà họ Hạ đã ở Yến Kinh mấy trăm năm nay, có không biết bao nhiêu là bọn chó mèo muốn nhờ cậy nhà họ Hạ chúng ta. Thế mà một kẻ sa cơ thất thế lại dám đến đây để gây sự với chúng ta, thật là hài hước mà”

Nói xong thì bà ta và hai người dìu đỡ cũng từ từ đi khuất, từ đầu chí cuối bà ta luôn nhìn Bùi Nguyên Minh bằng nửa con mắt và bà ta cũng chưa hề nói với Bùi Nguyên Minh một câu đàng hoàng tử tế. Có thể thấy rõ là trong mắt bà ta thì Thể Tử Minh nổi tiếng lấy lừng ở vùng đất Đà Nẵng này không đáng một xu cắc bạc. Mãi sau khi bà cụ Hạ Mai đi khuất thì nắng ấm mới từ từ xuất hiện trong sân.

Nãy giờ Hạ Cẩm Đường vẫn nghiêng mình cúi chào tiễn bà cụ Hạ Mai, bây giờ mới đứng thẳng lưng lên rồi nhìn Bùi Nguyên Minh cười nói: “Thế Tử Minh, xin mời ngồi xuống nói chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK