Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 940

“Tổng giám đốc Quang cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi công tác chuẩn bị cho kế hoạch này trong vòng ba ngày tới.” Lục Diêu Kỳ trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe Lôi Tuấn Quang nói mấy ngày tới Thế Tử Minh sẽ quản lý thay cô ta, Lục Diệu Kỳ cảm thấy vô cùng vui vẻ và kích động. Biết đầu cô ta sẽ có cơ hội gặp được Thế Tử Minh. “Hừ! Bùi Nguyên Minh, anh luôn miệng nói Thế Tử Minh không thích tôi, nói anh ấy đã có người phụ nữ khác! Nhưng lần này anh ấy tình nguyện đến đây thay tôi quản lý mọi chuyện, điều này nói rõ anh ấy chắc chắn rất coi trọng tôi!”

Nghĩ tới đó, Lục Diêu Kỳ có chút tò mò, cô ta mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Quang, khi nào Thế Tử tới Tô Hàng vậy? Tôi có thể gặp anh ấy được không?”

Lôi Tuấn Quang cười cười: “Đừng gấp, ngày thường Thế Tử rất bận. Nhưng nếu chuyện lần này cô hoàn thành tốt, anh ấy nhất định tới trước mặt cô để khen thưởng. Tới lúc đó không phải hai người sẽ được gặp nhau sao!”

Nghe vậy, Lục Diệu Kỳ âm thầm cổ vũ cho bản thân: Lục Diêu Kỳ ơi, Lục Diêu Kỳ à, có thể theo đuổi được nam thần hay không, phải dựa hết vào cơ hội lần này đó.

Mấy ngày sau đó, khi tiến hành công đoạn lựa chọn và xin chấp thuận, Lục Diệu Kỳ tự mình làm hết. Không thể phủ nhận, người phụ nữ này rất có năng lực, hơn nữa mối quan hệ giữa cô ta và bạn học, đồng nghiệp, những người lớn tuổi hơn, cũng không tệ. Việc xin giấy phép chấp thuận xây dựng một trung tâm thương mại ở Tô Hàng, cô ta vậy mà chỉ cần một thời gian ngắn đã giải quyết xong.

Nhưng tất nhiên, đây mới chỉ là công tác chuẩn bị mà thôi. Vấn đề phiền phức nhất của kế hoạch lần này chính là làm thế nào Lục Diệu Kỳ có thể bắt được khu đất đã chọn kia vào trong tay.

Bởi vì trung tâm thương mại chắc chắn phải xây ở trung tâm thành phố, mà đất ở Tô Hàng chính là tấc đất tấc vàng. Mấy khu đất còn lại kia, khu nào cũng có người nhìn chằm chằm, thậm chí có chỗ đã sớm có chủ.

Những người này là đang đầu cơ tích trữ đất, chỉ chờ có người coi trọng khu đất này, sẽ tăng giá hòng chiếm lấy một bút tiền không sạch sẽ.

Khách sạn trung tâm Tô Hàng, trong phòng tổng thống, một đám đàn ông người mặc vest chân đi giày da chắp tay sau lưng đứng xung quanh một người đàn ông mặc vest trắng. Nếu giờ phút này người trong giới thượng lưu ở Tô Hàng có mặt tại đây chắc hẳn sẽ nhận ra người đó.

Đó chính là Thế Tử của dòng họ đứng đầu Tô Hàng, Bạch Mộ Phong của nhà họ Bạch.

Bạch Mộ Phong là trang tuấn kiệt chân chính trong giới thượng lưu Tô Hàng. Ở Tô Hàng, người có thể đứng ngang hàng với anh ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thế mà ngay lúc này, cậu thanh niên tuấn kiệt kia vẫn luôn đứng nghiêm trong phòng khách của phòng tổng thống, không hề nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không dám liếc nhìn lung tung.

Ước chừng nửa tiếng sau, từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng “Cót két” rất nhỏ. Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, trên người còn mặc áo ngủ, vẻ mặt lại cực ung dung, tiêu sái bước ra. “Rầm” một tiếng, một đám đàn ông nhanh chóng cúi đầu. Cho dù trước mặt có là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, thân hình chữ S thì đám bọn họ cũng không dám nhìn loạn. Ngay cả Bạch Mộ Phong cũng không dám nhìn ngang ngó dọc, biểu cảm trên mặt trông vô cùng nghiêm trang.

Bùi Diễm Lan thư thả đứng trước hàng lan can dài, ngắm nhìn ánh hoàng hôn buông xuống, tận một hồi lâu sau mới ung dung mở miệng: “Bạch Mộ Phong, lần này tôi đến Tô Hàng là muốn cậu làm giúp tôi một chuyện.”

Bạch Mộ Phong cúi đầu đáp: “Nếu không có cô Diễm Lan, sẽ không có nhà họ Bạch của Tô Hàng ngày hôm nay. Cô Diễm Lan cứ việc nói, dù phải lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không ngại.”

Tiếng cười tựa chuông bạc phát ra từ miệng Bùi Diễm Lan, cô ta bước tới, vươn ngón trỏ tay phải nâng cảm Bạch Mộ Phong. Chỉ là Bạch Mộ Phong ngay lập tức nhằm hai måt lại, không dám liếc nhìn dù chỉ một giây. “Tôi rất xấu sao? Tại sao cậu không nhìn tôi?” Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành lúc này lại bày ra biểu cảm như cười như không. “Tôi, không xứng!” Bạch Mộ Phong nhắm chặt mắt, hạ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK