Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 947

Nhà họ Bạch ở Tô Hàng đúng là rất có năng lực.

Ngay trước mặt Bùi Diễm Lan, chỉ cần một cuộc điện thoại của Bạch Mộ Phong thì tổng giám đốc công ty xây dựng Tô Hàng lập tức bảo đảm ông ta sẽ ký hợp đồng. Tiền đặt cọc ông ta sẽ cầm nhưng tuyệt đối không thi công, nếu không ngâm đến tám, mười năm thì ông ta sẽ không khởi công.

Mà ngâm cỡ tám, mười năm như thế này thì tập đoàn Thiện Nhân ở Tô Hàng, thậm chí là cả toàn bộ bố trí ở Giang Nam cũng sẽ phải nhận lấy kết cục thất bại.

Dù sao thì theo suy nghĩ của Bùi Nguyên Minh và Lục Diệu Kỳ, tốt nhất là hoàn thành việc xây dựng trung tâm thương mại trong vòng nửa năm và hoàn thành tất cả các bước chuẩn bị sơ bộ cho việc tích hợp tài nguyên và khuếch tán chi nhánh trong vòng một năm.

Mà chiêu này của Bạch Mộ Phong cũng đồng nghĩa với việc trực tiếp phá tan kế hoạch mà Bùi Nguyên Minh và Lục Diệu Kỳ đã định. “Cô chủ, tôi muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của nhà họ Bạch để phát lệnh cấm đối với toàn bộ nghành nghề kiến trúc ở Giang Nam, đó chính là bất cứ ai cũng không được phép hợp tác với tập đoàn

Thiện Nhân.”

Sau khi Bạch Mộ Phong nói chuyện điện thoại xong lại mở miệng nói tiếp. Bùi Diễm Lan không đáp mà chỉ khẽ vuốt cảm, vẻ mặt tán dương.

Bạch Mộ Phong nở nụ cười, chuyện này mà thành công thì địa vị của anh ta trong lòng Bùi Diễm Lan cũng sẽ thay đổi rồi. Hoặc chút ít nguyện vọng vốn không thể của mình cũng sẽ có khả năng hơn.

Rất nhanh sau đó, toàn bộ nghành nghề kiến trúc tỉnh Giang Nam đều nhận được lệnh cấm.

Nhà họ Bạch ở Tô Hàng là gia tộc hạng nhất Tô Hàng, có quan hệ thân thiết với quan chức nhà nước và những nhân vật lớn tỉnh Giang Nam.

Hơn nữa bọn họ lại còn là con rắn chân chính đứng đầu nơi này, ai dám đắc tội với nhà họ Bạch vì người bên ngoài chứ?

Dù cho lợi nhuận từ dự án này của tập đoàn Thiện Nhân rất lớn nhưng giờ khắc này làm gì có ai đồng ý mạo hiểm đắc tội với nhà họ Bạch để kiếm tiền đây?

Đối với điều này, bên phía Bùi Nguyên Minh vẫn chưa phát hiện ra.

Dù sao hợp đồng với công ty xây dựng Tô Hàng cũng đã ký xong, bây giờ chỉ đợi đến khi bọn họ vào sân thi công mà thôi.

Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh đang muốn đợi thêm mấy ngày nữa, nhưng bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của anh bất ngờ reo lên. “A, là anh rể? Là anh rể đúng không? Anh rể, xin hãy cứu tôi, là anh ta, là…

“Tút tút tút..”

Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, bởi vì anh biết người vừa nói chuyện rõ ràng là Trịnh Khánh Vân.

Nhưng đợi đến khi anh gọi lại thì điện thoại đã không thể liên lạc được nữa.

Xảy ra chuyện rồi!

Mình vừa mới rời đi ba ngày mà Trịnh Khánh Vân đã xảy ra chuyện!

Bùi Nguyên Minh nhanh chóng gọi điện thoại cho Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh, Trịnh Tuấn nhưng kết quả điện thoại đều không liên lạc được. Vào lúc đó, Bùi Nguyên Minh lập tức bỏ tất cả bố trí ở Tô Hàng sang một bên.

Gần như anh một phát bắt được người bên cạnh Lôi Tuấn Quang, thấp giọng ra lệnh: “Cho bộ binh ở Tô Hàng một phút để điều một máy bay riêng về Dương Thành cho tôi.”

“Đưa cờ hiệu của tôi ra!”

“Kẻ nào cản tôi, giết hết!”

“Điều động Đường Nhân Đồ lập tức tìm kiếm tung tích người nhà vợ tôi, phải tìm được trong thời gian ngắn nhất.”

Lôi Tuấn Quang kinh ngạc, vẻ mặt khó coi đến cùng cực. Cả nhà chị dâu đã xảy ra chuyện?

Cũng có người dám động đến người nhà của tổng giáo đầu doanh trại Quý Đức sao?

Giờ phút này Lôi Tuấn Quang cũng vô cùng tức giận.

Nhưng anh ta vẫn chưa đến mức mất đi tỉnh táo, một chiếc máy bay quân dụng đã cất cánh từ sân bay Tô Hàng gần như trong thời gian ngắn nhất bay thẳng đến sân bay Dương Thành.

Trong một ngôi biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô Dương Thành. Mấy tên côn đồ cầm gậy gỗ trong tay, vụt mạnh lên người một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

Lúc này trên người của cô gái chỉ toàn là vết máu, nhưng cô ta vẫn rất kiên cường, vốn không có ý chịu thua. “Hay lắm, tôi lại muốn xem xem cô có thể kiên cường được bao lâu nữa.” Tên côn đồ dẫn đầu nói với nụ cười lạnh lẽo.

Trịnh Khánh Vân đã máu me bê bết đầy mặt nhưng cô ta vẫn giữ lạnh lùng nói: “Mấy người cứ chờ đi, tôi đã gọi điện thoại cho anh rể của tôi. Đợi anh rể của tôi về rồi thì mấy người sẽ đều chết chắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK