Chương 809
Tất cả mọi người đều vô cùng sung sướng nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt tràn đầy sự thưởng thức. Rất nhanh những người này kề vai sát cánh đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Lê Văn Hiên, anh ta kiêu căng từ trên cao nhìn xuống Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh tượng trước mắt rồi ngẩng đầu nhìn Lê Văn Hiên, vẻ mặt anh không có thay đổi gì quá lớn. “Dẫn một đám người tới sỉ nhục tôi chính là mục đích tối nay của cậu sao?”
Lê Văn Hiện đốt một điếu thuốc rồi cười híp mắt nói: “Dĩ nhiên không phải, sỉ nhục anh có ích lợi gì?”
“Tôi chỉ dùng hành động thực tế để nói cho anh biết anh chính là một tên vô dụng, anh hoàn toàn không xứng với Trịnh Tuyết Dương!”
“Sự tồn tại của anh không chỉ không có bất kỳ sự trợ giúp nào đối với cô ấy mà còn có thể hại chết cô ấy!”
“Cho nên, Bùi Nguyên Minh, tôi cho anh một cơ hội!”
“Ngày mai anh đi ly hôn với Trịnh Tuyết Dương, rời khỏi Dương Thành rồi đến một nơi không ai biết đến anh bắt đầu toàn bộ cuộc sống mới.”
Lê Văn Hiên vừa nói chuyện vừa lấy chi phiếu ra ném lên mặt Bùi Nguyên Minh. “Đây là ba tỷ rưỡi, đây là sự nhân từ cuối cùng tôi cho anh vì nể anh là thân thích!”
. “Nếu như tôi nói không thì sao?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. “Nói không?”
Lê Văn Hiện bật cười: “Anh đã thấy mấy người lúc nãy rồi đấy!”
“Bây giờ bọn họ thật sự không phải là giám đốc điều hành của tập đoàn Thiện Nhân, nhưng nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì ba ngày sau bọn họ sẽ trở thành giám đốc điều hành của tập đoàn Thiện Nhân!
“Mà sau khi điều chỉnh tài sản riêng dưới tên Bùi Thị xong thì tập đoàn Thiện Nhân sẽ trở thành công ty lớn mạnh nhất Đà Nẵng.”
“Trừ mấy gia tộc hạng nhất liên hợp có thể miễn cưỡng chống lại thì những người khác chỉ có tư cách thần phục ở trước mặt tập đoàn Thiện Nhân mà thôi!”
“Thân phận mấy vị kia sau này có thể thậm chí cao hơn tôi!”
“Trừ phi anh cam tâm tình nguyện thành món đồ chơi của bọn họ, thành con chó của bọn họ!”
“Nếu không anh đắc tội giám đốc điều hành của tập đoàn Thiện Nhân thì có thể có cái kết quả gì?”
“Không chỉ là anh, anh còn có thể hại Trịnh Tuyết Dương.”
“Cho dù không suy nghĩ cho mình thì không phải anh cũng nên suy nghĩ cho Trịnh Tuyết Dương sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Không cần cậu phải phí tâm vì mấy chuyện này.” “Bọn họ sẽ sống không bằng chết!”
Bùi Nguyên Minh nói xong lời này thì lạnh lùng xoay người rời đi.
Trong hội sở tư nhân chỉ còn lại Lê Văn Hiên với vẻ mặt than thở: “Một tên vô dụng thì cứ yên lặng làm một tên vô dụng không được sao?”
“Tôi đã cho anh cơ hội, nếu anh không biết quý trọng thì cũng không trách tôi được!”
Lê Văn Hiện nói xong thì nở nụ cười tà.
Sau đó anh ta mở điện thoại di động ra nhấn núi gửi một đoạn video mới quay đến nhóm gia tộc. Đồng thời anh ta gọi một cuộc điện thoại cho Trương Mỹ Lệ, mỉm cười nói: “Mẹ, chuyện đã làm xong, trừ phi da mặt Bùi Nguyên Minh dày hơn thành tường chứ nếu không ngày mai anh ta sẽ phải xách túi chạy lấy người!”
“Tốt! Con làm rất tốt!”
Vẻ mặt Trương Mỹ Lệ bên đầu kia điện thoại rất kích động. “Mẹ đã xem video, loại vô dụng đó nên có đãi ngộ như thế, chỉ tiếc cậu ta không quỳ xuống học cách chó sủa, mẹ không thấy được cảnh tượng đặc sắc đó nên thật sự là đáng tiếc.”
Lê Văn Hiện cười nói: “Mẹ, nếu như mẹ muốn xem thì khi có cơ hội con sẽ dẫn mẹ đến hiện trường xem.” “Xem qua video đâu có thoải mái và sung sướng bằng xem ngay tại hiện trường.” “Có đạo lý, ha ha ha!”
Hai người cười rất vui vẻ.
Bên ngoài hội sở tư nhân, một người đàn ông có thân hình cao lớn đi từ trong bóng tối ra.