Chương 625
“Cái gì! ?”
Nghe đến mấy cái tên này, mọi người đều như bị sét đánh.
Đặc biệt là người Bối gia, mỗi một người sắc mặ đều đại biến.
Bối gia thực sự không phải là gia tộc vô tri, bọn họ đương nhiên biết những cái tên này vào ba năm trước đã làm mưa làm gió như thế nào tại Dương Thành.
Nếu những người này chỉ đơn thuần tự mình đi đến thì cũng thôi đi, mấu chốt nhất chính là, sau lưng bọn họ còn mang theo không ít người.
Đây đều là những người có máu mặt năm đó, tuy đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm, nhưng khó có thể tưởng tượng được uy danh của bọn họ tại Dương Thành.
Trước mặt những lão đại này, Lý Bảo Tuân bất quá chỉ là một tiểu đệ mà thôi.
Giờ khắc này, ông ta cảm thấy mình muốn điên. rồi.
Những người này tới đây làm cái gì?
Lý Bảo Tuân ông ta tuy hiện tại được gọi một tiếng đại ca, nhưng vấn đề là, những người trước mắt này, tùy tiện liếc một cái đều có thể áp đảo ông ta.
Thậm chí những người này chỉ cần nói một câu, đến xương cốt ông ta cũng không còn nguyên vẹn!
Trên giang hồ, xét về thực lực, người nào mặt mũi càng lớn thì người đó chính là đạo lý, không thể bàn cãi.
Tình huống hiện tại, diễn ra sờ sờ trước mắt bọn họ.
Giờ phút này không chỉ có Lý Bảo Tuân sợ, mà ngay cả bọn người chị Hồng và Âm Tiểu Quỷ cũng run rẩy.
Không có biện pháp, lúc này ai mà không run rẩy chứ?
Thời điểm mà những lão đại này làm mưa làm gió trên giang hồ, thì bọn họ những người đang đứng ở đây vẫn còn là những tên côn đồ vô danh tiểu tốt đấy!
Mà người Bối gia, giờ phút này nhìn thấy con ngựa đầu đàn tại Dương Thành trong quá khứ xuất hiện, sắc mặt nguyên một đám tái nhợt, trong lúc nhất thời đều nói không nên lời.
Sợ hãi, thậm chí đã có chút run rẩy rồi.
Những người này không phải là người mà Bối gia bọn họ có thể mời được, bọn họ căn bản không biết mục đích của những lão đại này.
Bất quá vẫn còn Bối Thiếu Long coi như tỉnh táo.
Rất nhanh anh ta liền phát hiện, Tô sư gia, Hỏa Xa Đầu, Tần Quý Minh bọn lão đại này, đều âu phục màu đen, ngực cài một đóa hoa màu trắng.
Rất rõ ràng, bọn họ đến để bái tế Phùng Văn Hạo.
Tại thời khắc này, Bối thế tử luôn bình tĩnh, bày mưu tính kế ngày thường, cảm giác đầu mình muốn nổ tung.
Đúng lúc này, anh ta không thể không một lần nữa nhìn kĩ Bùi Nguyên Minh!
Bùi Nguyên Minh đến tột cùng có thân phận gì?
Mà ngay cả những nhân vật cốt cán, lão làng của Dương Thành, đều tới bái tế Phùng Văn Hạo!
Bọn người Tô sư gia đi tới vòng vây bên ngoài, Tần Quý Minh cau mày, giận dữ hét: “Cút ngay cho lão tử!”
Những tên côn đồ ở đây đều thoáng run rẩy một cái, sau đó ăn ý tách ra chừa lại một đường đi.
Đúng lúc này, bọn họ đều mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bọn người Tô sư gia đi qua.
Mà Bối Thiếu Long cùng Lý Bảo Tuần liếc nhau một cái, giờ phút này không thể không kiên trì đi ra phía trước, chuẩn bị chào hỏi.
Chỉ tiếc Tần Quý Minh căn bản không cho bọn họ mặt mũi, mà lại lạnh lùng mở miệng nói: “Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên!”
Trong chốc lát, Lý Bảo Tuân liền bị dọa sợ, năm đó ông ta là tiểu đệ của Tần Quý Minh, tuy sau này đã tự lập sơn môn rồi, thế nhưng khi đứng trước mặt Tần Quý Minh, đến cái rắm ông ta cũng không bằng!
Mà người Bối gia càng không dám bước lên trước. Những lão đại này, chẳng những có thực lực trên giang hồ, hơn nữa về sau khi đã rửa tay gác kiếm, bọn họ lại lăn lộn trên thương trường tạo ra phong sinh thủy khởi (*). (*) Nó có nghĩa là gió thổi qua mặt nước, và tạo ra một làn sóng. Mô tả mọi thứ đang trở nên sống động và thịnh vượng.
Người như vậy, Bối gia bọn họ tuy chưa hẳn là sợ, nhưng cũng không dám trêu chọc.
Giờ phút này một đám người Bối gia liếc nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.
Bối Thiếu Long hít sâu một hơi, khôi phục thái độ tỉnh táo, sau đó vung mạnh tay lên, ra hiệu tất cả người Bối gia nhường đường.
Rồi sau đó anh ta cau mày nhìn qua.
Người Bồi gia quay sang nhìn nhau, chỉ có thể nóng lòng lui ra phía sau, còn có mấy người bị dọa sợ, giờ phút này run rẩy như muốn ngất đi.