Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1278

Ngày hôm sau.

Trịnh Tuyết Dương mang theo quảng thảm dưới mắt bước vào công ty Kết quả là còn không đợi cô bước chân vào đến phòng làm việc thì cô đã nhìn thấy Chân Ngọc Thụ dẫn theo một số tên tay chân bước vào.

Nhìn thấy những cây súng nhô ra ở trên eo của những tên côn đồ này, các nhân viên bảo vệ ở gần đó tuyệt nhiên không dám đến gần.

Dù sao thì người ta cũng là mang sủng đạn tới, trong phút mốt là có thể mất mạng đấy có hiểu không?

Ai mà dảm cứng với bọn họ chứ?

Đêm qua các quản lý cấp cao của Tập đoàn Emgrand chắc hẳn là đã liên lạc thông tin trước với nhau rồi. Bây giờ tất cả bọn họ nhin thấy đám người Chân Ngọc Thụ đếu là một bộ dạng phục tùng gắn như sắp đến mức muốn quỷ xuống và liếm chân anh ta luôn, “Tổng giám đốc Trịnh, không biết tối hôm qua côsuy nghĩ như thế nào rồi nhi?”

Chân Ngọc Thụ ngồi trên ghế sô pha, Anh ta gid hai chân lên bắt chéo. Anh ta nhìn lên nhìn xuống quan sát Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương về mặt lạnh lùng, có điều vào giờ phút này giọng cô lại run run, cô nói: “Được rồi, cứ coi như là tôi chuẩn bị bán tập đoàn Emgrand đi thi các người cũng phải tỏ ra có thành ý một chút chứ?”

Chân Ngọc Thụ sửng sốt trong chốc lát, anh ta không nghĩ đến Trịnh Tuyết Dương sẽ thực sự đồng ý bán.

Lúc này, anh ta cười nói: “Thật thẳng thắn, Tổng giám đốc Trinh sàng khoái như vậy, tôi sẽ chốt cho cô một cái giá.”

“Một đô la nhé!”

Chân Ngọc Thụ nói xong thì thò tay vào trong túi móc ra được một đồng xu. Một tiếng ‘ding’ vang lên và đồng xu nằm dưới mặt đất.

Sau khi đồng xu lăn tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, Chân Ngọc Thụ lại mim cười nói: “Ngoài ra thì em cũng đừng quên rằng tối nay anh sẽ đợi em ở phòng tổng thống của khách sạn Dương Thành nhé.”

“Nếu mà không tới thì tự biết kết cục đây.””Tê!”

Tất cả mọi người đều há hốc mồm vào giờ phút này.

Chuyện này, Chân Ngọc Thụ anh ta đầu có đến để thu mua tập đoàn của bọn họ? Anh ta là đang cưop đấy có được không?

Nhà họ Chân ở Thủ Đô thật là ngang ngượ!

cHọ thuộc vào dạng hoàn toàn không nói đến đạo lý.

Lúc này, mọi người đã mơ hồ đoán được nguyên nhận rồi. Lúc trước mấy vị xưng là các nhà kinh doanh đến từ Thù Đô ấy, sau lưng bọn họ chắc hẳn là nhà họ Chân ở Thủ Đô phải không?

Khi đó họ đã phải chịu thiệt nên lẫn này họ đến dám chắc là để tìm lại vị trí của mình đây mà.

Nhưng vấn đề là một công ty với giá trị thị trường gắn một trăng năm mươi tỷ mà chỉ được mua lại với một đồng xu thôi à?

Đùa cái kiểu gì đấy!

Trịnh Tuyết Dương hít một hơi thật sâu nói: “Anh Chân Ngọc Thụ, xem ra là anh không có một chút ý định nào là muốn thỏa thuận giả cả với tôi rồi.”

“Anh nghĩ rằng tôi có thể bán Tập đoàn Emgrandcho anh với giá xu không?”

“Còn nữa, anh còn nói cái gì mà ngủ với anh một đêm, những lời tương tự như vậy, tôi sẽ phải đi báo cảnh sát đây!”

“A ha ha ha”

Chân Ngọc Thu cười sảng khoải.

“Tôi nghe không sai đấy chứ, tổng giảm đốc Trịnh, có đang uy hiếp tôi đầy à?”

“Làm đi, tôi cho cô một cơ hội báo cáo với quan chức nhé, tôi chờ cô đi báo cảnh sát này!”

Trong khi nói chuyện, Chân Ngọc Thụ vung tay lên, sau đó mọi người luôn nhìn thấy có người làm rơi một chiếc điện thoại di động tới trước mặt Trinh Tuyết Dương.

Có điều người làm rơi điện thoại ấy cũng thuận tay lấy ra khẩu súng ở eo, anh ta nhìn chằm chằm vào Trịnh Tuyết Dương với vẻ mặt lạnh lùng.

“Tổng giảm đốc Trịnh, cô không thể bảo cảnh sát đâu! Nếu báo cảnh sát thì chỉ làm cho mọi thứ tổi tệ hơn mà thôi!”

“Giám đốc à, họ có việc gì hay không thì tôi không biết. Thế nhưng nếu báo cảnh sát, anh Chân Ngọc Thụ sẽ ngay lập tức để cho tay chân giết chúng tôi di. Sauđổ mấy tay côn đo này sẽ đi tự thú. Anh ta thì một sợi lông cũng chẳng việc gì.”

“Còn chúng ta thì xong đời rồi!”

Các quản lý cấp cao đều sợ hãi. Lúc này, họ đang cố gắng thuyết phục Trịnh Tuyết Dương. Trịnh Tuyết Dương sắc mặt tái nhợt, thân thể cô có chút lắc lư.

Hiển nhiên là cô chẳng thể nghĩ ra Chân Ngọc Thụ lại có thể hung hăng càn quẩy tới mức coi nhẹ pháp luật đến như vậy.

“Ha ha ha ha “Trịnh Tuyết Dương, có vẻ như lãnh đạo cấp cao của cô còn thông minh hơn cô rồi đó, bời vì họ nhìn thấy được tình hình một cách rõ ràng…”

“Trước kia, dòng họ nhà Bùi Thị thống trị cả vùng Đà Nẵng, chúng tôi không tiện ra tay. Bây giờ ở Đà Nẵng căn bản không có lấy một dòng họ đứng đầu. Ai có thể chặn được đường của nhà họ Chân ở Thủ Đô như chúng ta chứ?”

“Nếu cô có thể hiểu rõ được tinh hình bây giờ thì hãy ngoan ngoãn mà ký hợp đồng ngay đi, sau đó cùng tôi quay về.”

“Bằng không thì tôi muốn đấu của cả nhà cácngười!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK