Chương 1959: “Rầm!”
Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, giơ chân đá về phía trước.
“Bùi Nguyên Minh!”
Hạ Vân nhanh chóng chặn Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói: “Đừng kích động!”
Bùi Nguyên Minh không biết Bạch Sở Tiêu, nhưng Hạ Vân đã sớm nghe nói tới tên tuổi của Bạch Sở Tiêu.
Vị đội trưởng đội một của Long Ngục thủ đô có được giấy phép giết người là một người lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt.
Anh ta tát cô ấy một cái, chính là vì ép Bùi Nguyên Minh ra tay.
Nếu Bùi Nguyên Minh thật sự ra tay, mấy chục khẩu súng bên Long Ngục sẽ cùng “cướp cò”, như vậy cho dù Bùi Nguyên Minh lợi hại tới mấy cũng sẽ không chống đỡ được.
Bị Hạ Vân ngăn lại, Bùi Nguyên Minh chỉ có thể dừng tay, sau đó anh híp mắt nhìn Bạch Sở Tiêu nói: “Anh dám động vào Hạ Vân, một cái tát này tôi nhớ kỹ”
“Tin tưởng tôi, anh sẽ hối hận!”
“Sao thế? Cậu muốn đánh tôi à?”
Vẻ mặt Bạch Sở Tiêu rét lạnh, mục đích hôm nay của anh ta vô cùng đơn giản, chính là ép Bùi Nguyên Minh ra tay.
“Cậu đụng tới tôi một cái thử xem! Cậu xem tôi có dùng súng bắn chết cậu hay không!”
“Bốp!”
Sau khi nói xong, anh ta lại trở tay tát Hạ Vân đang chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh một cái.
Thân thủ của anh ta hơn người, tốc độ vừa vội vừa nhanh, cho dù là Hạ Vân cũng không kịp trốn tránh.
Một tiếng giòn vang truyên ra, trên mặt Hạ Vân lại có thêm dấu tay.
Sau đó Bạch Sở Tiêu híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, dùng khẩu súng chuôi ngắn chĩa về phía trán Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Sao thể, cậu muốn đánh tôi à?”
“Muốn đánh tôi thì ra tay đi!”
“Tôi đợi cậu ra tay đấy!”
Hạ Vân nhanh chóng ngăn Bùi Nguyên Minh lân nữa, nhỏ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng kích động, tôi không sao đâu!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Sở Tiêu.
“Xì, còn nói cái gì mà thế tử Minh, tổng giám đốc Bùi?”
“Nói đến cùng, vẫn là tên nhát chết bắt nạt kẻ yếu mà thôi!”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không có ý ra tay, vẻ mặt Bạch Sở Tiêu tiếc nuối.
“Vốn đang chuẩn bị nhân cơ hội xử lý cậu, nhưng không thể ngờ tới cậu nhu nhược như vậy!”
“Nhưng cậu tin tôi đi, chỉ cần vào Long Ngục chúng tôi, cho dù cậu không chết cũng sẽ bị lột da!”
“Người đâu! Áp giải người đi!”
Sau khi nói xong, vẻ mặt Bạch Sở Tiêu lạnh lùng mở miệng.
“Đội trưởng Bạch, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, anh đã không thèm để ý bắt người, Long Ngục các anh làm việc không để ý tới pháp luật như vậy từ khi nào thế?”
“Là người nào cho anh có thể coi trời bằng vung ở thủ đô như vậy?”
“Anh có biết người anh muốn bắt là người có thân phận gì không?”
Cùng với giọng nói trong veo mà lạnh lùng truyền tới, chỉ thấy ở phía cửa, Uông Linh Đan dẫn theo mấy vệ sĩ đi tới.
Lúc này Uông Linh Đan đi xuyên qua đám người tới bên Bùi Nguyên Minh, híp mắt nhìn Bạch Sở Tiêu cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Nếu tôi là anh, nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này trước, sau đó lại phán đoán, rốt cuộc nên làm như thế nào!”
“Mà không phải đợi sau này lại hối hận, vì hôm nay đã tùy ý làm bậy!”
Nhìn thấy Uông Linh Đan tự mang trên người khí chất người đứng trên cao, mí mắt Bạch Sở Tiêu giật giật, sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Cô là ai?”
“Đây là chuyện cô có thể can thiệp sao?”
Vẻ mặt Uông Linh Đan lạnh nhạt lấy một tấm danh thiếp ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh đưa cho Bạch Sở Tiêu, nói: “Tôi tên là Uông Linh Đan, tổng giám đốc kiêm chủ tịch của tập đoàn nhà họ Uông”
Lúc nghe thấy năm chữ tập đoàn nhà họ Uông, vẻ mặt Bạch Sở Tiêu có chút khó coi.
Nhà họ Uông, tuyệt đối có thể đánh đồng được với nhà họ Bạch.
Hơn nữa có thể làm tổng giám đốc và chủ tịch của tập đoàn nhà họ Uông, đã nói lên địa vị của Uông Linh Đan ở nhà họ Uông tuyệt đối là nhân vật nòng cốt.
Bạch Sở Tiêu chỉ là một chỉ thứ của nhà họ Bạch, sao có thể đánh đồng được với Uông Linh Đan?