Bởi vì tiệc mừng thọ còn chưa có chính thức bắt đầu, cho nên tất cả mọi người đều đợi ở phòng tiếp khách.
Ở đây có tháp champagne, tiệc đứng kiểu Tây, có thể thưởng thức tùy ý.
Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân tìm một chỗ, vừa mới ngồi xuống. “Bùi … Bùi Nguyên Minh, là anh sao?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Bùi Nguyên Minh quay lại, và nhìn thấy một người đẹp lạnh lùng chân thành đi tới.
Mặc dù mấy tháng không gặp nhau, nhưng khuôn mặt và mùi không có chút thay đổi nhỏ nào.
Giờ phút này, cô ấy dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Bùi Nguyên Minh, dường như có vài phần xúc động, nhưng lại đang mạnh mẽ kiềm chế.
Một trong những dòng họ hạng nhất ở Dương Thành, dòng họ Nạp Nhã, Nạp Nhã Lan.
Trước đó lúc ở thành phố Hải Dương hai người đã có tiếp xúc nhiều, trước khi Nạp Nhã Lan rời đi, Bùi Nguyên Minh còn đặc biệt tiễn cô ấy một đoạn đường.
Có điều, từ khi tạm biệt ở thành phố Hải Dương, cả hai đã không gặp nhau gần ba tháng.
Thậm chí sau khi đến Dương Thành, công việc Bùi Nguyên Minh bận rộn, cũng không có ý chủ động đi gặp Nạp Nhã Lan.
“Sao anh đến Dương Thành, cũng không đến gặp tôi.” Ánh mắt Nạp Nhã Lan rơi trên người Trịnh Khánh Vân, không tránh khỏi có chút kỳ quái. “Lan, đây là bạn của em hả?”
Giờ phút này lại có giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen hoa văn tối bước tới, ánh mắt dò xét nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới.
Dễ nhận thấy, đây là người theo đuổi Nạp Nhã Lan, lúc này theo bản năng xem Bùi Nguyên Minh thành đối thủ cạnh tranh.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại mặc kệ anh ta, mà cười cười nói với Nạp Nhã Lan: “Tôi đến Dương Thành chưa được một tháng, có điều gần đây bận rộn mọi chuyện nên không có thời gian…”
“Chờ tôi rảnh rỗi, nhất định sẽ tìm thời gian mời cô ăn cơm.” “Được được, bất cứ lúc nào tôi cũng rảnh!”
Nạp Nhã Lan nhanh chóng mở miệng, nhưng rất nhanh cô ấy lại nhận ra được mình nói lỡ
Lập tức che cái miệng nhỏ của mình lại, một bộ dáng kinh ngạc khi nói sai.
Bỗng chốc Trịnh Khánh Vân đứng dậy, mang theo vài phần khiêu khích nhìn Nạp Nhã Lan.
Vốn cô ta cảm thấy chắc anh rể là của mình, ngờ đâu bây giờ lại toát ra một người đoạt anh rể, thật sự là chú có thể nhịn, thím không thể nhịn. “Cô ơi, ngại quá, anh rể của con không rảnh!” Trịnh Khánh Vân hừ nói.
Nạp Lan Nhã sửng sốt một chút, theo bản năng nói: “Cô đây là…”
Bùi Nguyên Minh trừng mắt nhìn Trịnh Khánh Vân một cái, mới cười nói: “Là em gái của Tuyết Dương, cô ấy còn nhỏ, cô đừng có so đo với cô ấy…”
Hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng vài ngày không gặp anh đã đổi một người phụ nữ.” Nạp Nhã Lan nói.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, bộ dáng của cô gái nhỏ này thoat nhìn như học sinh trung học, cô nói tôi đổi một người phụ nữ, cũng không thể đổi thành học sinh trung học chứ.
Nhìn thấy bộ dạng không nói nên lời của Bùi Nguyên Minh, Nạp Nhã Lan lại khẽ cười, một nụ cười xinh đẹp.
Cô ấy vốn là một người đẹp lạnh lùng, nhưng lúc này lại nở nụ cười, rất giống hoa mai nở rộ khi trời đông giá rét, trực tiếp làm mở rộng tầm mắt…
Thấy hai người này nhỏ giọng nói lớn tiếng cười, người đàn ông mặc tây trang hoa văn tối kia nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau, anh ta cười lạnh nói: “Còn tưởng là một nhân vật tài giỏi gì, hóa ra là con rể đến cửa của nhà giàu mới nổi họ Trịnh…”
“Những người có thể đến nơi này như chúng ta, nói thế nào cũng là tinh anh trong giới kinh doanh, bản thân có được vài triệu!”
“Là dòng họ Bùi chính thức mời đến…”
“Anh chỉ là một thằng con rể đến cửa, vậy mà cũng có tư cách xuất hiện ở trong này?”
Ngay sau đó, người này trực tiếp đoạt lấy thiếp mời của Bùi Nguyên Minh ở trên bàn nhìn thoáng qua, đột nhiên cười ha ha nói: “Con rể đến cửa đúng là con rể đến cửa, thiếp mời này gửi cho cô Trịnh?”
“Nói cách khác, anh câm thiệp mời của vợ mình tới đây?”
“Lan, dù sao em cũng đừng bị một thằng con rể đến cửa lừa, anh vừa mới hỏi thăm, anh ta chính là đồ vô dụng chỉ biết dựa vào vợ mình!”