Mục lục
Phú đại gia ở rể – Bùi Nguyên Minh full) – Truyện tác giả: Diệp Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh lời nói dừng lại, sau đó tiếp tục nói: "Đương nhiên, nếu như thời điểm mọi người có cần, chỉ cần một cú điện thoại, bất cứ lúc nào tôi cũng có mặt."

Đao Bạch Phượng nghe vậy nhẹ gật đầu, sau đó hình như cố ý mà giống như vô ý, nói ra: "Bùi Nguyên Minh, anh không nguyện ý về bên kia ở cùng chúng em, ngoại trừ những gì anh vừa nói ra, hẳn là còn có nguyên nhân gì khác, đúng không?"

"Nói ví dụ như, anh là người trong định mệnh của em, lại vừa che giấu một cô gái khác ngay trước mặt em, đúng không?"

thời điểm nói đến đây, ánh mắt Đao Bạch Phượng đã rơi xuống trên thân Trịnh Tuyết Dương, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã xuất hiện ở cửa sau đại sảnh.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy một màn này, nháy mắt có một loại xúc động muốn che mặt.

Chẳng qua anh vẫn là nặn ra nụ cười, giới thiệu: "Đến a, để tôi giới thiệu hai người với nhau một chút."

"Vị này, là công chúa Giới Thành, Đao Bạch Phượng."

"Còn vị này là..."

Không đợi lời Bùi Nguyên Minh nói xong, Đao Bạch Phượng đã trực tiếp cắt ngang, nói: "Không cần giới thiệu, em đã biết."

"Chân Gia Thủ Đô, Phòng Đầu nhánh thứ chín, Trịnh Tuyết Dương, Trịnh tổng."

"Đồng thời, cũng là vợ trước của anh, không sai chứ?"

thời điểm nói đến "Vợ trước" hai chữ, Đao Bạch Phượng biểu lộ trở nên có chút thâm thúy, có chút cố tình đã biết còn nói cho to.

Trịnh Tuyết Dương cũng trở nên có mấy phần kỳ quái, chẳng qua nàng vẫn mỉm cười: "Hóa ra là Đao công chúa, lại quan tâm tới Bùi Nguyên Minh nhà tôi như thế, thật sự là có tâm."

"Chẳng qua có chút chuyện, Bùi Nguyên Minh chỉ sợ, còn chưa nói cho ngươi biết, đúng không?"

"Đó chính là chúng ta, sau khi rời khỏi Giới Thành trở về Thủ Đô, lập tức liền phải một lần nữa, đi lấy giấy chứng nhận kết hôn."

Đang khi nói chuyện, Trịnh Tuyết Dương đi tới, ôm lấy cánh tay Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh giật nảy mình, kinh ngạc nói: "Thật sao? Sợ là không tốt lắm đâu, a di bên kia, chỉ sợ..."

Không đợi lời Bùi Nguyên Minh nói xong, Trịnh Tuyết Dương chính là mạnh mẽ nhéo Bùi Nguyên Minh một cái, đau đến mức anh phải run một cái, nhưng lúc cũng thanh tỉnh trở lại, giờ phút này chỉ có thể lúng túng, đứng cười.

Trịnh Tuyết Dương hung dữ trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một chút, thấp giọng nói:” Khốn kiếp thật, anh cố ý đúng không?"

Đao Bạch Phượng vốn là có chút khẩn trương, giờ phút này khẽ cười một tiếng, nói: "Trịnh tổng, có một số việc, cũng không thể mong muốn đơn phương."

"Đặc biệt là chuyện tình cảm, vẫn là phải đôi bên, ngươi tình ta nguyện là tốt nhất."

"Đúng không?"

Trịnh Tuyết Dương cười lạnh một tiếng, mặt đối mặt trả lời: "Không sai, xác thực là cần phải ngươi tình ta nguyện."

"Đặc biệt là có một số hoa dại không biết từ nơi nào xuất hiện, tốt nhất là nên tự biết phân lượng của mình."

Đao Bạch Phượng nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Hoa dại đương nhiên là biết phân lượng của hoa dại, nhưng dù sao thì, hoa nhà, cũng không có hương thơm của hoa dại a!"

Nghe được lời nói chẳng biết xấu hổ này, ánh mắt Trịnh Tuyết Dương, nháy mắt cùng ánh mắt Đao Bạch Phượng, đập thẳng vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK