Chương 1860:
Lúc này vẻ mặt Thanh Hư đạo trưởng hiên ngang lẫm liệt.
Với địa vị giang hô của ông ta ở nơi như thủ đô, tất nhiên là tất cả mọi người đều nể mặt ông ta ba phân.
Nói ông ta là pháp luật có chút khoa trương, nhưng gặp phải người bình thường, quyết định chuyện như vậy thật sự không thành vấn đề.
Còn hôm nay vì sao lại đi ra can thiệp chuyện này, Thanh Hư đạo trưởng cũng không có ý giải thích.
Dù sao không ai biết, vì mời ông ta rời núi, Uông Vĩ Thành đã trả ba nghìn năm trăm tỷ.
Đây chính là lấy tiền của người ta, thì tiêu trừ tai họa giúp người ta, nói từ góc độ này, Thanh Hư đạo trưởng cũng không làm sai.
Lúc này vẻ mặt Uông Vĩ Thành đắc ý, nhưng dù sao ông ta xem như là nhân vật lớn, chỉ hàm súc nói: “Cảm ơn đạo trưởng đã chủ trì lẽ phải”
“Thủ đô có đạo trưởng, là phúc của nhân dân, may mản của chính phủ!”
Nghe Uông Vĩ Thành thổi phồng, Thanh Hư đạo trưởng lập tức lộ ra biểu cảm đắc ý.
Bùi Nguyên Minh nhìn hai người bắt đầu thổi phồng nhau, trên mặt anh lộ ra biểu cảm cân nhắc.
“Phó hội trưởng Uông.”
Chữ “phó” này, Bùi Nguyên Minh vẫn nhấn mạnh vào như cũ, nhấn mạnh tới mức khiến khóe mắt Uông Vĩ Thành không kìm nén được run run.
“Thái độ ngày hôm nay của ông, nhiệt tình hơn so với lần trước mời tôi ăn cơm”
“Nhưng mà ông không có một chút thành ý, vẫn cho qua như cũ!”
“Cho nên Kim Tuyết Ngọc an tâm làm người sống thực vật đi”
“Còn đồ của Linh Đan, người nào cũng không lấy đi được!”
“Còn chuyện Linh Đan có lấy chông hay không, bất cứ người nào nói cũng không tính!”
“Tạm biệt”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh đứng dậy muốn rời đi.
“Hung hãn!”
Lúc này Thanh Hư đạo trưởng đứng bật dậy: “Cậu có tin, bây giờ tôi bảo Tư Đồ Chí Khang trở về hay không?”
“Như vậy ngày mai cậu sẽ phơi thây ở đầu đường đấy!”
Đây là sát chiêu của ông ta, ông ta không tin không dọa chết được Bùi Nguyên Minh.
Kết quả Bùi Nguyên Minh không thèm quay đầu lại.
“Vô liêm sỉ!”
Nhìn tư thế hung hãn của Bùi Nguyên Minh, thân thể Thanh Hư đạo trưởng cử động, bước ra nửa bước, đồng thời phất trân trong tay ông ta quét ngang, trực tiếp xé rách không khí, âm thanh chói tai truyên ra.
Rất rõ ràng, ông ta muốn cho Bùi Nguyên Minh một bài học suốt đời khó quên.
“Bốp…
Đối mặt với một kích này, Bùi Nguyên Minh căn bản không quay đầu, mà trở tay tát một cái, trực tiếp tát vào mặt Thanh Hư đạo trưởng.
Một tiếng vang rất to truyền ra, thân thể đang lao ra của Thanh Hư đạo trưởng bay ngược về sau, sau đó đập mạnh lên trên piano ở đại sảnh.
Âm thanh lẫn lộn truyền ra, Thanh Hư đạo trưởng gian nan đứng dậy, trên gương mặt vốn trắng nõn xuất hiện thêm dấu tay đỏ tươi!
Mà Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng đi ra, thản nhiên hờ hững.
Tươi cười trên mặt Uông Vĩ Thành lập tức cứng đờ, ông ta nhìn Bùi Nguyên Minh đôi mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Tay vốn đang nắm dao rĩa, lúc này không kìm lòng nổi dùng lực, khiến dao nĩa trong tay bị bẻ cong, ông ta đều không nhận thấy được.
Một lúc lâu sau, Thanh Hư đạo trưởng gian nan đứng dậy đi tới, đặt mông ngồi bên cạnh Uông Vĩ Thành.
Nhưng ông ta đã im miệng lại, không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Khóe mắt Uông Vĩ Thành giật giật mở miệng, nói: “Đạo trưởng, rốt cuộc là vừa rồi…”
Sắc mặt Thanh Hư đạo trưởng thay đổi, một lát sau thở dài một hơi nói: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát…”
“Tên nhóc này, tôi không nhìn ra được bản lĩnh của cậu ta”
“Nhưng thân thủ của cậu ta, tuyệt đối không kém Thiên Kiêu của Long Môn phân hội thủ đô, Tần Ý Hàm”
“Cho dù tôi dùng toàn lực ứng phó, thắng bại cũng chỉ là năm mươi năm mươi”
“Chẳng trách hung hãn như vậy!”
“Phù…”
Nghe thấy thế, đám Uông Vĩ Thành đều hít vào một hơi khí lạnh, ở thủ đô người có thể khiến Thanh Hư đạo trưởng đánh giá như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà Bùi Nguyên Minh hiện giờ, lại nằm trong số đó!