Trương Sĩ Đào không khống chế nổi thân thể, hắn ta run lẩy bẩy, đầu thì lắc như trống bỏi.
Vốn cái đầu đã hói, xung quanh chỉ còn lưa thưa mấy cọng tóc, vậy mà lại rụng thành từng mảng.
“Thứ này… thứ này không phải của tôi!”
Trương Sĩ Đào vội vàng giải thích.
Nhưng…
“Những lời này ông nên giữ lại để nói với người thẩm vấn đi!”
“Khoảng thời gian ông ở Lạc Thành xem như chấm dứt!”
“Tôi cũng cảm thấy rất may mắn vì sau này không cần phải nhận thư khiếu nại về ông nữa!”
Cảnh Phong phất phất tay, những người phía sau lưng ông ta lập tức xông lên bắt Trương Sĩ Đào.
Kể cả người phụ nữ mặc âu phục vẫn luôn cấu kết với ông ta làm chuyện xấu cũng không trốn thoát.
Một người muốn ngồi vững trên vị trí của mình thì phải có cống hiến.
Nếu như không có ắt sẽ có người kéo anh ta xuống.
Thế giới này chung quy vẫn rất công bằng, trừng phạt sẽ không đến muộn đâu.
Cảnh Phong liếc nhìn bức tượng phật bằng vàng kia, khẽ chau mày.
Những thứ như thế này chẳng khác nào độc dược, dần dần xơi tái đám nhân viên cấp dưới của ông ta
“Mang theo tất cả tang vật tại đây, còn có bức tượng phật kia nữa, điều tra nguồn gốc của nó cho tôi!”
“Tôi muốn xem thử Lạc Thành đã thối rữa đến mức nào!”
Từng lời của Cảnh Phong tựa như sấm chớp không ngừng nổ vang trong văn phòng ở tầng cao nhất.
Đằng sau thành phố hạng ba xa xôi này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thứ tăm tối.
Ông ta đã ngồi ở trên cao lâu rồi, cũng đến lúc nên nhìn lại.
Bằng không, vị gia chủ nhà họ Yến kia sẽ trách phạt.
Lạc Thành lại sắp nghênh đón một lần đại thanh tẩy nữa rồi.
Trên đường phố Lạc Thành, từng chiếc xe lao vùn vụt qua, hướng về phía bệnh viện.
Đầu tiên là một cô gái được đưa xuống xe, mang đến khu cấp cứu.
Kế đó là rất nhiều thi thể được chuyển xuống, mang đến gửi tạm ở nhà xác.
Trong đó có năm thi thể quan trọng được trông coi rất nghiêm ngặt.
Ngô Tiểu Phàm được y tá đặt lên băng ca rồi nhanh chóng được đẩy vào sảnh cấp cứu.
“Này, này, người này bị sao vậy?”
“Ở đây tạm thời kín chỗ rồi, không có gì thì đẩy ra ngoài đi!”
Vừa vào sảnh lập tức có một bác sĩ cau mày, bước đến ngăn cản.
Tuy nhiên, khi băng ca của Ngô Tiểu Phàm được đẩy vào phòng, một số nhân viên chấp pháp cầm súng trong tay cũng bước vào theo.
Thấy vậy, vị bác sĩ kia không khỏi luống cuống.
Người đàn ông dẫn đầu tỏ vẻ không vui.
Anh ta thẳng tay túm lấy cổ áo của bác sĩ.
“Sau này sẽ có người nói với ông thân phận cô gái này”.