La Chí Cường siết chặt nắm đấm, sợ bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về phía lôi đài.
Câu “tự làm tự chịu” của Vu Kiệt cũng khiến rất nhiều người vây xem cảm giác tim như bị bóp chặt.
“Được lắm, hôm nay tao sẽ khiến Thượng Võ đường của bọn mày biến mất khỏi Đông thành!”
Matsumoto Ichiro nhìn về phía Vu Kiệt bằng ánh mắt tàn nhẫn và nói.
Vu Kiệt cười khinh miệt, đáp lại: “Xem ra vừa nãy mày còn chưa quỳ đủ!”
“Tao còn tưởng rằng lúc nãy mày định quỳ xuống đất xin tha cơ đấy!”, Vu Kiệt nói rất lớn, dường như muốn tất cả mọi người đều nghe được.
“A!”
“Tao giết mày!”
Matsumoto Ichiro nổi giận, một lần nữa lao về phía Vu Kiệt.
Hắn dùng nắm đấm còn lại đánh Vu Kiệt, tuy nhiên, lúc này không còn sử dụng ám khí nữa.
Nhưng người dưới đài lại không biết tự giác, một cây châm gỗ được thổi ra, đâm về phía Vu Kiệt.
Vu Kiệt cảm nhận rất rõ ám khí đang lao đến phía sau mình, anh duỗi tay ra trước. nắm chặt lấy tay Matsumoto Ichiro, lôi hắn hướng về phía cây châm kia.
“Phốc!”
Châm gỗ đâm thẳng vào mắt trái Matsumoto Ichiro một cách vô cùng chính xác, ngay lập tức, máu tuôn ra như suối.
“Á!”
Matsumoto Ichiro thét lên một tiếng.
Kẻ dùng ám khí dưới đài cũng nhanh chóng bị phát hiện.
Hắn ta cuống quít giấu đi bằng chứng, không dám để lộ.
“Nếu tổ chức Yamaguchi bọn mày đã không có ý định tuân thủ quy định, vậy thì để tao dạy cho bọn mày biết thế nào là quy định!”
“Đầu tiên phải học được cách nhận sai!”
Khuôn mặt của Vu Kiệt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh thấu xương, khí thế đáng sợ quét qua toàn trường.
“Bốp!”
Vu Kiệt tung một cước đá gãy đùi phải của Matsumoto Ichiro.
Âm thanh giòn tan vang lên khiến người nghe nổi gai ốc.
Mặt Matsumoto Ichiro tái nhợt, dường như đã mất đi thần trí.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rịn ra trên trán, cũng chỉ có hắn ta mới biết được mình đang phải chịu đựng đau đớn đến mức nào.