“Bị thua đúng là làm mất mặt nước Tịch mà! Bao nhiêu người xông lên đánh hội đồng mà cũng đánh không lại, để người ngoài biết được có phải bị cười rớt cả răng không!”
“Chẳng hiểu tổ chức Yamaguchi nuôi tụi bay để làm gì nữa, rặt một đám vô tích sự!”
Người của tổ chức Yamaguchi trong nháy mắt biến thành tấm bia cho bao nhiêu người chỉ trỏ, hết thảy ngôn từ độc ác đều trút xuống đầu họ.
Song không ai dám nhìn ngó, chỉ trích Vu Kiệt.
Anh đã cho thấy thực lực đáng sợ của mình, đó chính là khôi giáp bảo vệ hàng thật giá thật.
Vu Kiệt đưa mắt nhìn những người nằm la liệt trên mặt đất, thần sắc lạnh lùng.
Tất cả đều là người của tổ chức Yamaguchi, chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế ám toán đối phương.
Bọn chúng ngang ngược xâm phạm quy tắc đả lôi đài, thậm chí biến một võ đài lành mạnh trở thành võ đài sinh tử, không hề biết đến cái gọi là tinh thần thượng võ.
Những kẻ tự xưng là võ sĩ này chẳng qua chỉ là một đám bại hoại bắt nạt người yếu thế bằng thủ đoạn tàn độc!
Còn Vu Kiệt, đại diện Thượng Võ đường một mình lên sàn đấu, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình anh.
Một mình chấp hết!
Vu Kiệt là Lang Vương, là một tồn tại được vạn người sùng kính ở đất Hoa Hạ.
Anh chưa bao giờ biết sử dụng mưu ma chước quỷ, xưa nay chỉ biết chiến đấu một cách quang minh chính đại!
Vừa rồi chỉ có hơn mười người lao lên võ đài đánh hội đồng anh, nhưng cho dù là hơn trăm người thì anh vẫn sẽ không lùi bước!
Bởi vì anh không chỉ thay mặt cho Thượng Võ đường, mà còn là Hoa Hạ!
Đối phương muốn dùng vũ lực gây sức ép lên mình, vậy thì mình cũng dùng vũ lực để trả đòn!
Vu Kiệt chậm rãi mở miệng: “Không được làm nhục nhã Hoa Hạ!”
Khán giả bên dưới đều sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Đây khác nào nói cho họ nghe đâu.
Muốn xúc phạm Hoa Hạ, vậy thì phải suy nghĩ cho kỹ!
Người Hoa Hạ bây giờ không phải người Hoa Hạ trăm năm trước nữa!
Những nhân vật nổi tiếng đủ các giới của nước Tịch đứng dưới võ đài cũng có không ít người là Hoa kiều Hoa Hạ sang đây định cư.
Đứng trước những lời mỉa mai châm chọc Hoa Hạ, bọn họ sẽ lưng khom đầu cúi, cam phận nước chảy bèo trôi.
Lúc này nghe Vu Kiệt nói thế, ai nấy xấu hổ đến cực điểm.