Đứng đó do dự một lúc lâu, người cầm súng bắn tỉa cực kỳ không tình nguyện đưa khẩu súng đã làm bạn với anh nhiều năm cho anh, đó là khẩu súng họ tìm được bên hồ sau núi Trường Mao, bây giờ xem như… Vật đã về với chủ.
Cao Tinh Thư vẫn mang màu sơn sáng bóng loáng của nó, chẳng hề phai mờ, anh vung tay lên, những đoạn hồi ức như thước phim lướt qua trong đầu anh, hết đoạn này đến đoạn khác.
Có lẽ trận chiến này, không có đường về!
Có lẽ trận chiến này, có nghĩa là tử vong!
Có lẽ…
Vu Kiệt chẳng biết gì cả, anh chỉ cần biết một điều đó là điều anh muốn, anh sẽ đi làm.
Đúng là anh có thể chờ!
Vì an toàn tính mạng, chờ đợi người có thể uy hiếp đến năm Phong Thánh Giả đến đây, sau đó lại gây chuyện với họ!
Nhưng những linh hồn đã chết có thể chờ được không?
Nếu năm Phong Thánh Giả đó trốn mất thì phải làm sao bây giờ?
Già trẻ, lớn bé, phụ nữ trẻ con chết ngay cửa nhà bọn họ, mối thù đó, phải báo thế nào đây?
Không thể chờ được!
Vu Kiệt vung súng bắn tỉa lên, nhận đạn từ tay thành viên tổ chức, nhét vào trong ngực, sau đó nhìn chằm chằm vào bán kính mấy cây số trước mặt, khu nhà với đình đài lầu các cao cao.
“Tôi hiểu ý của hai người, nhưng thái độ của tôi vẫn không thay đổi, tôi rất cảm ơn vì hai người đã mạo hiểm tính mạng của mình để điều tra hành tung năm Phong Thánh Giả này cho tôi”.
“Dù sao thì thành phố này cũng đã không còn nằm trong sự quản lý của luật pháp nữa rồi, chẳng khác gì một thành phố bỏ hoang”.
“Ân tình đó, tôi sẽ không quên, nếu tôi có thể sống sót trở về, tôi sẽ mời hai người bữa cơm!”
“Nhưng bây giờ muốn tôi đi thì đó là chuyện không thể”.
“Người ta đã tạo sẵn một bãi chiến trường không một bóng người rộng cả mấy cây số thế này, thành ý như thế, tôi cũng ngại khi không chịu nhận!”
“Hai người, đi đi!”
“Tôi, đi đây!”
Dứt lời, Vu Kiệt cầm Cao Tinh Thư, lướt qua trước mặt hai người, sau đó, bước chân anh chợt nhấc lên, khi giọt mưa rơi xuống mặt đất thì anh đã không còn ở đó.
Vu Kiệt… Hành động rồi!