"Tôi đến từ vùng núi, cũng phải bước tiếp, cho dù đây là con đường một đi không trở lại, cho dù là con đường nhất định sẽ chết, cho dù không còn nhìn thấy ánh sáng nữa…"
"Tôi đến từ vùng núi, trải qua vui buồn hợp tan, chứng kiến những tội ác tày trời, những chuyện bất công trên thế gian này, nâng dao lên, cầm chặt súng, đi trong mưa, ngẩng cao đầu…"
Tôi nhìn thấy ông rồi!
Ánh mắt sắc bén của Vu Kiệt không hề giảm đi, anh nhìn chòng chọc về phía năm cường giả phong thánh, lại một lần nữa đứng lên.
Thân thể lắc lư không vững dần dần đứng thẳng dậy.
“Đủ rồi…đủ rồi…”
Ngô Tiểu Phàm bị trói trên cọc gỗ, nhìn thấy cảnh này cô không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy dài: "Anh Vu, đừng qua đây…cầu xin anh…anh sẽ chết mất!"
“Đừng qua đây nữa…nhanh đi đi…nhanh đi đi!”
“Anh Vu!”
“Anh nhanh chạy trốn đi!”
Ngô Tiểu Phàm đau đớn, cô cố hết sức hét về phía Vu Kiệt.
Âm thanh dường như vang xa hàng ngàn dặm.
Nghe thấy giọng Ngô Tiểu Phàm, sắc mặt Vu Kiệt vẫn như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Chỉ cách một trăm mét, có gì khó chứ?”
Dứt lời, anh đã bước được bước thứ tư.
Bước thứ năm!
Bước thứ sáu!
…
Từng bước!
Từng bước!
Đạp lên những viên gạch đá xanh, những bước chân nặng trĩu bước trong mưa.
Tốc độ của anh rất chậm.
Nhưng không một ai trong nhà họ Thường dám bước tới.
Bọn đều sợ đến nỗi ngây người.
Trên mặt ai nấy cũng hiện rõ bốn chữ…không thể tin được!
“Hắn…hắn có còn là người không?”