Chương 467: Tương lai của Lý Đại Năng
Bởi vì những chuyện xảy ra ở Thiên Thành trong ngày hôm nay, mà những thế lực ma quỷ thuộc nhiều phe phái khác nhau đang ẩn mình trong bóng tối đã bắt đầu di chuyển khắp nơi.
Khiến ảnh hưởng ngày càng lan rộng.
Trận phong ba cũng đang dần được bắt đầu.
Nhưng người khởi xướng lên toàn bộ những chuyện này.
Hoặc có thể nói là nhân vật chính trong mỗi câu chuyện.
Lúc này Vu Kiệt đang ngồi ở trước quầy pha chế của một quán rượu, anh khó xử nhìn ly rượu trên tay.
Bởi vì những lời của Lâm Doãn Nam đã nói ở trước cổng câu lạc bộ, Vu Kiệt không thể không đáp ứng một điều kiện của cô ta.
Nhưng điều kiện này thực ra rất đơn giản, cùng cô ta uống rượu.
Chỉ là lúc Lâm Doãn Nam đã uống say bí tỉ thì Vu Kiệt vẫn chưa hề uống một giọt nào.
“Sao vậy, anh không uống sao? Không phải đã hứa là sẽ đồng ý một điều kiện của tôi sao? Lẽ nào anh không muốn biết biện pháp có thể giúp bạn anh không phải chịu bất kỳ hình phạt nào mà có thể bắt đầu lại cuộc sống mới sao?”
Ngồi trước quầy pha chế, Lâm Doãn Nam đã say lè nhè nhưng vẫn đưa ly rượu lên miệng uống tiếp.
Thấy vậy, Vu Kiệt liền giơ tay ra cầm lấy ly rượu đó đặt xuống bàn: “Đủ rồi, uống nhiều vậy, cô không cảm thấy khó chịu sao?”
“Khó chịu?”
Mặt Lâm Doãn Nam đỏ bừng, cười tự giễu: “Khó chịu gì chứ? Sao tôi lại phải khó chịu? Chuyện khó chịu nhất tôi cũng đã vượt qua được rồi, còn có chuyện gì khiến tôi có thể khó chịu hơn được nữa chứ, Vu Kiệt, anh uống đi, uống đi chứ, anh đồng ý với tôi rồi mà!”
“Trong quân đội có quy định, quân nhân không được uống rượu”.
Đây là nguyên tắc của Vu Kiệt.
Trong những năm Lang Nha thực hiện nhiệm vụ bảo vệ biên giới, những nguy hiểm bất ngờ có thể bùng phát bất cứ lúc nào, vì để luôn luôn giữ cảnh giác cao độ, rượu đã trở thành chất cấm.
Quân?
Nhân?
Lâm Doãn Nam ghé sát vào người anh, hai mắt cô ta mơ hồ không nhìn rõ vì say rượu, cẩn thận xem xét khuôn mặt Vu Kiệt: "Bây giờ anh còn là quân nhân sao?"
“…”, Vu Kiệt không biết trả lời thế nào.
Anh cũng không muốn trả lời.
Một ngày là quân nhân thì suốt đời này cũng là quân nhân.
Người đời bây giờ chỉ biết thân phận của anh là cậu chủ nhà họ Lý.
Nhưng lại không biết Vu Kiệt còn có một thân phận khác nữa, so với thân phận hiện tại càng đặc biệt hơn nhiều.
Là con dao sắc bén nhất của quốc gia, Lang Vương của Hoa Hạ.
Một cái tên mà khiến tất cả chiến sĩ tinh anh đỉnh cấp trên toàn thế giới vừa nghe đã sợ mất mật.
“Haha…”, Lâm Doãn Nam vỗ vỗ bả vai của Vu Kiệt: “Tôi đùa với anh thôi! Vu Kiệt, tôi biết anh từng đi lính, cũng biết có một vị trưởng bối vô cùng lợi hại rất xem trọng anh, lúc ở Giang Thành tôi đã biết rồi, cho nên lúc anh và người của Vương Ninh gặp nhau tôi đã rất sợ…”
“Sợ anh sẽ hủy hoại những năm tháng huy hoàng trước đây của chính mình, may là anh không hề phụ lòng, cho nên tôi đã rất vui mừng, vui mừng vì anh đã không đi lạc đường, nhưng không biết tại sao, tôi lại cảm thấy có lỗi với anh, còn có…”
Nói được một nửa, hình như đã chạm vào điểm yếu nào đó trong lòng Lâm Doãn Nam, cô ta bỗng quẹt nước mắt: “Bỏ đi, không nói nữa, không nói nữa, Vu Kiệt, chúng ta là bạn bè phải không!”
Vu Kiệt gật đầu: “Có lẽ vậy!”
“Cảm ơn, có một người bạn như anh, tôi rất vui”, nói xong, Lâm Doãn Nam lại cầm ly rượu lên uống tiếp: “Là bạn bè, tôi hy vọng anh…có thể giữ được sơ tâm, bảo vệ chính nghĩa…”
“Thật đó, từ tận đáy lòng tôi luôn hy vọng như vậy, Vu Kiệt, thực ra hôm nay…hôm nay anh và đám người Thượng Quan Bắc nói chuyện, còn có những chuyện mà anh đã làm ở câu lạc bộ, tôi đều đã nhìn thấy hết rồi…cũng đều nghe cả rồi…”
Lâm Doãn Nam say bí tỉ dựa vào vai Vu Kiệt, giọng nói của cô ta vừa lạ lùng vừa tiếc nuối vừa may mắn.
“Tôi biết, ngoài việc đã từng đi lính thì anh còn có xuất thân vô cùng cao quý, mặc dù thân phận của Thượng Quan Bắc không nhỏ, tôi cũng hiểu rõ hắn có địa vị như thế nào, nhưng tôi không ngờ trước mặt anh, đến một cái rắm hắn cũng không dám thả, đối với những chuyện của giới thượng lưu tôi không muốn tìm hiểu, nhưng tôi cũng có thể đoán được…”
“Vu Kiệt, anh là đối tượng mà vô số thanh niên trên đời này đều rất ngưỡng mộ. Có tiền, có quyền, võ lực cao cường lại còn có tinh thần trọng nghĩa như vậy. Cho nên tôi thực sự hy vọng rằng anh sẽ không trở thành công tử bột, trở thành những kẻ chơi đùa pháp luật, đạp chính nghĩa dưới chân, gây tội ác tày trời, được không?"
“Cô say rồi”, Vu Kiệt kéo Lâm Doãn Nam ra, ấn cô ta ngồi lại trên ghế: “Tôi đưa cô về nhà!”
“Tôi không say”, Lâm Doãn Nam hét lên, cô ta hất tay Vu Kiệt ra: “Anh hứa với tôi được không?”
“Tôi hứa”, Vu Kiệt đáp.
Từ trước đến nay đây luôn là những nguyên tắc làm người của anh.
“Được”.
Lâm Doãn Nam cười hì hì: “Cảm ơn anh, Vu Kiệt, anh biết không, có lúc tôi cũng rất ngưỡng mộ anh, ngưỡng mộ anh có một gia đình không hề quản anh, ngưỡng mộ anh là đàn ông, có thể tự do tự tại làm những gì mình thích”.
“Chúng ta về thôi!”, Vu Kiệt thuyết phục.
“Không về”.
Lâm Doãn Nam lắc đầu: “Về làm gì? Trở về cái lồng lạnh lẽo kia, làm một con thú bị người ta mua bán sao?”
“Cô nói gì?”
“Không có gì”, Lâm Doãn Nam phất tay: “Bỏ đi bỏ đi, không nói nữa, nói lại chuyện lúc nãy đi, cảm ơn anh đã hứa với tôi, Vu Kiệt, có điều nếu như có một ngày nào đó, anh làm một chuyện vi phạm pháp luật thì Lâm Doãn Nam tôi bảo đảm, nhất định sẽ đích thân đến bắt anh, anh biết chưa?”
“Tôi biết rồi, về thôi”, Vu Kiệt lại tiếp tục khuyên nhủ.
“Tôi nói rồi, không về”.
Lâm Doãn Nam cố chấp giống như một đứa trẻ, thân thể cũng bắt đầu loạng choạng lắc lư.
“Tôi còn chưa nói phương pháp có thể giúp bạn anh bình yên vô sự mà”.
Lâm Doãn Nam lại khoác tay qua vai Vu Kiệt, sau đó nhích vào gần hơn một chút, ghé vào vào tai Vu Kiệt nói: “Nói nhỏ với anh một bí mật…”
“Thực ra, nếu như anh có năng lực thì có thể giúp Lý Đại Năng đi xin tham gia vào đợt tập huấn tuyển chọn cuối cùng dành cho tử tù, chuyện này chỉ áp dụng cho tội phạm tử hình khiến người ta đồng cảm, trừ những tội trọng án vi phạm pháp luật”.
“Đó cũng là bí mật khó hiểu nhất trong ngành của chúng tôi. Chỉ có nhân viên nội bộ chúng tôi nghĩ rằng tội phạm tử hình đó không đáng chết thì mới biết được bí mật để giải cứu người đó".
“Thế nào, đủ bí mật không?”, Lâm Doãn Nam cười hì hì hỏi.
Cuộc tập huấn tuyển chọn cuối cùng dành cho tử tù?
Là ý gì?
Vu Kiệt cau mày, ngay cả Mật Điệp Tư cũng không thể điều tra được thông tin của phương pháp này.
Anh nghi ngờ hỏi: “Cuộc tập huấn này là gì?”
“Anh muốn biết?”, Lâm Doãn Nam tò mò hỏi.
“Đương nhiên rồi, tôi muốn cứu Lý Đại Năng ra ngoài”, ánh mắt Vu Kiệt rất kiên định.
“Vậy anh trả lời một câu hỏi của tôi trước”, Lâm Doãn Nam ngồi thẳng người, đôi mắt say ngà ngà kia chợt ngấn lệ: “Vu Kiệt, chúng ta là bạn bè, nếu như có một ngày tôi bị ép gả cho một người mà tôi không thích, anh…có đến cứu tôi không?”
“Tôi còn chưa nói phương pháp có thể giúp bạn anh bình yên vô sự mà”.
Lâm Doãn Nam lại khoác tay qua vai Vu Kiệt, sau đó nhích vào gần hơn một chút, ghé vào vào tai Vu Kiệt nói: “Nói nhỏ với anh một bí mật…”
“Thực ra, nếu như anh có năng lực thì có thể giúp Lý Đại Năng đi xin tham gia vào đợt tập huấn tuyển chọn cuối cùng dành cho tử tù, chuyện này chỉ áp dụng cho tội phạm tử hình khiến người ta đồng cảm, trừ những tội trọng án vi phạm pháp luật”.
“Đó cũng là bí mật khó hiểu nhất trong ngành của chúng tôi. Chỉ có nhân viên nội bộ chúng tôi nghĩ rằng tội phạm tử hình đó không đáng chết thì mới biết được bí mật để giải cứu người đó".
“Thế nào, đủ bí mật không?”, Lâm Doãn Nam cười hì hì hỏi.
Cuộc tập huấn tuyển chọn cuối cùng dành cho tử tù?
Là ý gì?
Vu Kiệt cau mày, ngay cả Mật Điệp Tư cũng không thể điều tra được thông tin của phương pháp này.
Anh nghi ngờ hỏi: “Cuộc tập huấn này là gì?”
“Anh muốn biết?”, Lâm Doãn Nam tò mò hỏi.
“Đương nhiên rồi, tôi muốn cứu Lý Đại Năng ra ngoài”, ánh mắt Vu Kiệt rất kiên định.
“Vậy anh trả lời một câu hỏi của tôi trước”, Lâm Doãn Nam ngồi thẳng người, đôi mắt say ngà ngà kia chợt ngấn lệ: “Vu Kiệt, chúng ta là bạn bè, nếu như có một ngày tôi bị ép gả cho một người mà tôi không thích, anh…có đến cứu tôi không?”
“Có”, Vu Kiệt gật đầu chắc chắn: “Đây là việc mà một người bạn nên làm”.
“Thật sao?”
“Thật”, Vu Kiệt chưa từng nuốt lời.
“Được”.
Nhận được câu trả lời, trái tim của Lâm Doãn Nam giống như bị ánh nắng mặt trời ấm áp làm cho tan chảy, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay.
Cô ta lại ghé sát vào tai Vu Kiệt, trầm giọng nói: "Tôi sẽ cho anh biết đáp án. Thực ra, ý nghĩa thực sự của đợt tập huấn cuối cùng dành cho tử tù này chính là để tuyển chọn một nhóm nhân tài!"
“Bất cứ ai vượt qua được đợt tập huấn này, không chỉ có thể bình an vô sự sống sót trở ra mà đồng thời, họ còn có thể nhận được một tấm kim bài miễn chết. Người vượt qua sẽ được gia nhập vào đội quân ẩn nấp trong bóng tối của Hoa Hạ!"
“Tổ chức Đệ Nhất!”
Nói xong.
Lâm Doãn Nam im lặng.
Cô ta không hề ngã xuống đất.
Thay vào đó, lại một lần nữa ghé sát vào mặt Vu Kiệt.
Nhẹ nhàng.
Hôn một cái.
“…”, Vu Kiệt.
----------------------------