Chương 588: Tổ chức Đệ Nhất kết hợp cùng Quốc Phái chấp hành nhiệm vụ (2)
Ngay sau khi trực thăng hạ cánh, mấy người Vu Kiệt cùng Lý Nam liền thấy có rất nhiều chiến sĩ canh giữ nghiêm ngặt xung quan bãi đỗ xe.
Lần đầu nhìn thấy những người này, Vu Kiệt tưởng rằng đó là người do Mật Điệp Tư sắp xếp, nhưng khi nhìn kỹ, phát hiện huy hiệu trên người bọn họ, anh cảm thấy vô cùng khiếp sợ, theo bản năng bác bỏ suy đoán trong lòng mình.
Không thể nào!
Tuyệt đối không phải… Mật Điệp Tư.
Đã từng xuất thân từ Lang Nha, thế nên Vu Kiệt rất rõ huy hiệu này mang ý nghĩa như thế nào.
Một đội quân từng cạnh tranh cao thấp với Lang Nha, nhưng bởi vì một số nguyên nhân đặc thù nào đó mà bị hợp nhất.
Một tổ chức cực kỳ thần bí.
Đẳng cấp không hề thua kém tiểu đội Lang Nha của Long Tiễn.
Vu Kiệt vốn tưởng rằng, sau khi tiểu đội Lang Nha được thành lập sáu năm trước, anh sẽ không còn cơ hội nhìn thấy cái huy hiệu kia nước, nhưng hiện tại, một lần nữa nhìn thấy nó, trong lòng anh cũng không có bao nhiêu vui mừng, trái lại là lo lắng.
Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, đi theo sau lưng bố của mình là Lý Nam.
Không bao lâu sau, một chiến sĩ lái một chiếc xe Jeep quân sự màu xanh lá tiến vào bãi đỗ xe, dừng lại, kế đó, người từ trên xe bước xuống, đi đến trước mặt Lý Nam.
Trước chào hỏi, sau đó mới nói: “Ông khỏe chứ, ông Lý! Lãnh đạo của chúng tôi bằng lòng gặp ông, xin mời đi sang bên này!”
“Được!”
Lãnh đạo?
Một trong những người đứng đầu của tổ chức này?
Vu Kiệt nhíu mày, anh có hơi nghi hoặc, vẻ mặt hoang mang bước theo sau Lý Nam và Lão Ưng lên xe Jeep, tiến vào thị trấn nhỏ.
Ban đầu, anh cấp tốc đến đây, mục đích chỉ có một, đó chính là đến chùa Hàn Sơ tìm thầy Diệp Lâm, nhưng hiện tại, anh phát hiện mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy!
Đầu tiên, tất cả cường giả phong Thánh nhận được truyền thừa của các phái trên Giang Hồ đều đang tiến về chùa Hàn Sơn, chưa kể, bọn họ đã sắp đến nơi, từ đó có thể thấy rõ những người này đã sớm nhận được tin tức.
Mà hiện tại, cách chùa Hàn Sơn bất quá chỉ hơn 30km, thị trấn nhỏ vốn dĩ là địa điểm du lịch lại được cải tạo thành một căn cứ bí mật, phòng vệ nghiêm ngặt, tất cả các con đường đều đã được bố trí lại, cùng với 300 chiếc máy bay không người lái nằm ở một khu khác trong bãi đỗ xe, tất cả những điều này… dường như muốn chứng minh một việc…
Nơi đây sắp xảy ra một sự kiện… nghiêm trọng.
“Bố…”
Ngồi trên xe Jeep, Vu Kiệt nhịn không được lên tiếng.
“Hửm?”
Lý Nam quay đầu lại nhìn anh.
“Không phải chúng ta muốn đi chùa Hàn Sơn à? Hiện tại đi gặp ai?”
Lý Nam nhíu mày: “Gặp một người mà bố cảm thấy con nên gặp!”
“Ai?”
Lý Nam: “Thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất – Mạc Vãn Phong!”
…
Mấy phút sau, xe Jeep dừng trước một tòa nhà văn phòng.
Người chiến sĩ kia rất lịch sự kéo cửa cho bọn họ, sau đó lui sang một bên.
Lối vào sảnh ở tầng 1 của tòa nhà cũng không có gì khác thường, cửa để mở sẵn.
Vu Kiệt bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía trước, không có người ra cửa đón, nhưng anh có thể thấy rõ được cảnh tượng trong sảnh, có rất nhiều thiết bị công nghệ cao, không hề thua kém chút nào so với tiêu chuẩn bố trí doanh trại tại biên cảnh của Long Tiễn.
Ngay phía trước những nhân viên mặt đồng phục đang ngồi thao tác, có một người đàn ông trung niên đứng chắp tay sau lưng, chăm chú theo dõi một màn hình.
“Vào đi, vào đi thôi!”
Lý Nam vỗ nhẹ vai Vu Kiệt, dẫn đầu đi vào.
Lão Ưng theo sát phía sau.
Sau khi quan sát xung quanh một lượt, xác nhận không có bất kỳ vị trí nào khả nghi, Vu Kiệt cũng đi vào, bước đến trước mặt người đàn ông trung niên kia, dừng lại!
Người đàn ông trung niên hít sâu một hơn, khẽ thở dài, sau đó xoay người, nhìn về phía Lý Nam, duỗi tay ra.
“Đã lâu không gặp!”, Mạc Vãn Phong thong thả nói.
Lý Nam: “Quả thật đã rất lâu!”
Nói xong, ông ấy chỉ về phía Vu Kiệt: “Con của tôi!”
Mạc Vãn Phong gật đầu: “Có biết, đã sớm nghe danh, như sấm bên tai! Chuyện của Long Môn và khách sạn Holy Sky ở thủ đô đã khiến cho con trai ông trở nên nổi tiếng!”
“Xin chào, chàng trai trẻ!”
Mạc Vãn Phong duỗi tay về phía Vu Kiệt.
Vu Kiệt lễ phép bắt tay, sau đó, đang định rụt tay về thì…
Mạc Vãn Phong đột nhiên dùng lực bóp chặt tay anh.
Soạt!
Vu Kiệt thay đổi sắc mặt.
Anh cảm nhận được sức mạnh không mấy thiện chí đến từ tay của Mạc Vãn Phong.
Anh ngẩng đầu, có hơi khó hiểu, đồng tử thoáng co lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên.
“Sao hả?”
“Người của ông đây hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ giết chết tên súc sinh Huyết Cương Bắc Băng kia giúp cậu, chẳng lẽ ông đây muốn đòi một chút tiền lãi cũng không được à?”
Lời của Mạc Vãn Phong khiến địch ý trong mắt Vu Kiệt thoáng chốc tiêu tán không còn chút gì.
Thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất – Mạc Vãn Phong.
Người của ông ấy?
Người của tổ chức Đệ Nhất…
Vì giúp Vu Kiệt hoàn thành nhiệm vụ mà chết trong tay người của Huyết Cương Bắc Băng.
Là ai chứ?
Ông cụ Hoàng!
Ngay lập tức, cảm giác tội lỗi trào dâng trong mắt Vu Kiệt: “Thật xin lỗi!”
Mạc Vãn Phong: “Không cần nói xin lỗi, người của tổ chức Đệ Nhất chưa bao giờ đòi hỏi lời xin lỗi, sau khi ông ấy quyết định chủ động bại lộ thân phân vì cậu thì tất cả những lời xin lỗi của cậu đều… rất dư thừa. Tuy nhiên, cậu đã giúp ông ấy báo thù, cho nên, cậu không cần cảm thấy áy náy nữa!”
“Bố…”, Vu Kiệt quay sang nhìn Lý Nam.
Anh cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hoặc là nói, anh cảm thấy, hiện tại nhắn đến chuyện này cũng không thích hợp cho lắm.
Anh cần phải đến chùa Hàn Sơn.
Lý Nam: “Được rồi, nói chuyện chính đi!”
“Bãi đáp trong thị trấn có sự thay đổi, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Mạc Vãn Phong buông tay, đi đến trước màn ảnh: “Còn không rõ à? Vì sắp xảy ra xung đột vũ trang!”
“Xung đột vũ trang?”
“Ông muốn nói đến chùa Hàn Sơn?”, Lý Nam hỏi.
Mạc Vãn Phong: “Ừm!”
“Tôi vừa nhận được tin ông lệnh Lão Ưng gửi cho người của Quốc Phái một câu, bảo bọn họ không ra gì, đúng không?”
“Chẳng lẽ không phải?’, Lý Nam hỏi ngược lại.
Mạc Vãn Phong: “Vậy thì tôi sẽ nói rõ cho ông biết, hiện tại, tất cả các thế lực cùng với những việc cần thực hiện trong thị trấn đều do Quốc Phái và tổ chức Đệ Nhất lần đầu tiên hợp tác, cùng chấp hành nhiệm vụ!”
“…”, Lý Nam.
“…”, Vu Kiệt.
Quốc Phái cùng tổ chức Đệ Nhất lần đầu hợp tác, cùng chấp hành nhiệm vụ.
Chỉ một câu này thôi cũng đủ để nói rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ kia.
“Nhiệm vụ gì?”
Vẻ mặt Lý Nam trở nên căng thẳng.
Mạc Vãn Phong: “Tôi tin là mọi người đã nhận được tin tất cả cường giả phong Thánh của các môn phái trong Giang Hồ đang tiến về chùa Hàn Sơn!”
Lý Nam: “Đừng dài dòng nữa!”
Mạc Vãn Phong: “Ông có biết mục đích cuối cùng mà bọn họ đến chùa Hàn Sơn là gì không?”
Nghe hỏi thế, Vu Kiệt vô thức cúi đầu, sau đó liền ngẩng lên, đáp: “Trừ yêu…”
“Ai là yêu?”
Mạc Vãn Phong nhìn thẳng vào Vu Kiệt.
Vu Kiệt: “Là… tôi?”
Lý Nam: “Rốt cuộc ông muốn nói cái quái gì?”
Mạc Vãn Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt trịnh trọng, nhìn thẳng vào Vu Kiệt, tiếp đó, ông ta nghiêm giọng nói: “Cậu nói không sai, cậu là yêu nghiệt, chùa Hàn Sơn bắt Dương Cẩm Tú – bạn gái của cậu, phái lão hòa thượng xuống núi đối phó với ông nội và thầy Mặc Bạch của cậu, đồng thời, mời các cao thủ phong Thánh trong Giang Hồ đến, tất cả những việc này đều là vì muốn giết cậu!”
“Và lần này, tổ chức Đệ Nhất kết hợp với Quốc Phải là để chấp hành nhiệm vụ…”
“Giết tôi?”, Vu Kiệt siết chặt nắm đấm.
Mạc Vãn Phong: “Không, chúng tôi sẽ… bảo vệ cậu!”
Một câu!
Hai chữ!
Bảo vệ!
Tổ chức Đệ Nhất kết hợp cùng Quốc Phái để chấp hành nhiệm vụ.
Điều động không thua gì tổ chức Lang Nha.
Hai thế lực mạnh nhất nước liên hợp.
Chỉ vì muốn bảo vệ…
Vu Kiệt!
Vu Kiệt ngẩn ra.
Vẻ mặt anh có hơi ngơ ngác, trên mặt tràn đầy không dám tin: “Vì sao?”
Mạc Vãn Phong mỉm cười, nụ cười mang theo một chút buồn bã, một chút bi thương cùng một chút tiếc hận.
“Bởi vì…”
“Đây là kế hoạch cuối cùng mà ông Lưu đã bố trí cho cậu!”
“Là vị lão anh hùng đã hi sinh vì cậu và hai mươi chiến sĩ Long Tiễn… muốn bảo vệ cậu một lần cuối!”
Ông ấy là… Lưu Mặc Sinh.
Trước khi chết, ông ấy đã sắp xếp xong mọi chuyện.
Di thư!
Di ngôn!
Cùng với sự sắp xếp tốt nhất dành cho Vu Kiệt.
Ông ấy là Lưu Mặc Sinh, là một ông lão, ông ấy không có con cái, ngoại trừ những tấm huy chương còn lại trên vách tường trong phòng, thì không còn gì khác.
Cho nên ông ấy chỉ có thể xem con trai của người anh em kết nghĩa thành con mình, xem cháu của anh em mình thành cháu mình.
Nhất là sau khi biết được cháu trai ruột thịt của người anh em lâu năm chính là Lang Vương nổi danh khắp hai giới tại khu vực ngoài biên giới, ông ấy càng thêm yêu thích đứa cháu này hơn.
Đây là sự quan tâm của người đi trước đối với thế hệ sau.
Là sự yêu mến của người ông đối với cháu mình.
Là một phần… bảo vệ!
Trước khi chết, ông ấy đã vận dụng tất cả lực lượng cùng các mối quan hệ của mình, với mục đích bảo vệ đứa cháu trai Lang Vương Vu Kiệt này.
Cũng là để đền bù món nợ đã thiếu Vu Kiệt năm năm trước.
Chuyện như vậy, chỉ một lần đã đủ rồi, Lưu Mặc Sinh không cho phép nó xảy ra lần thứ hai, không cho phép cháu trai của người anh em mình, cũng là cháu của mình, bị người khác khi dễ.
Dù là Thiên Vương lão tử có đến… cũng không được.
Vu Kiệt rơi nước mắt: “Ông… Lưu!”
----------------------------