Mục lục
Đệ nhất Lang Vương – Vu Kiệt (Truyện full tác giả: Thái Tú)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546: Màu mè

Giọng điệu điềm đạm bình tĩnh phân tích.

Thiên kim xuất thân từ tộc Thánh Đường Lỗ Phi Nhã cho thấy trí tuệ hơn người.

Từ chi tiết nhỏ như ánh mắt đến chi tiết lớn như khả năng phân tích các thông tin đã biết đều khiến người khác kinh ngạc.

Thử tưởng tượng xem:

Một người chỉ tình cờ gặp mặt bạn sau đó ở cùng bạn mấy ngày, trong khoảng thời gian này bạn không hề nói chuyện mà người này thậm chí không cần bạn mở miệng đã xác định được ngay thân phận của bạn, khác biệt như vậy thật quá đáng sợ!

Nhưng...

Đáng sợ thì đáng sợ.

Đối với Vu Kiệt, anh thực sự không có bất kì cảm giác nào.

Chỉ là...

Có chút hứng thú.

Sau khi Lỗ Phi Nhã nói hết phân tích của cô ta, lưỡi dao găm không lập tức cứa vào cổ họng cô ta, dường như có chút đáng thương cùng do dự hiếm thấy.

Vu Kiệt: “Cô sợ chết không?”

Lỗ Phi Nhã nâng cằm: “Đối mặt với cái chết thật sự, sợ hãi cũng chẳng có ích gì, nó chỉ cho thấy mối đe dọa của cái chết đối với con người”.

Vu Kiệt: “Bộ dạng này khác xa với lúc tôi vừa gặp cô, cũng có nghĩa lúc đó cô đang giả vờ?”

Lỗ Phi Nhã lắc đầu: “Không cần thiết phải giả vờ, rất nhiều chuyện tôi đều nói thẳng chứ chưa từng suy xét”.

“Vì sao? Cô không sợ sau khi tôi biết mọi việc sẽ giết chết cô hả?”

Lỗ Phi Nhã cười nhạt: “Trước khi lấy được tâm liên anh muốn, anh sẽ giết tôi sao?”

“Nói thử xem!”, con ngươi Vu Kiệt co lại, giọng nói trầm thấp.

“Thực ra, không cần phải nghĩ quá nhiều, bởi vì anh muốn cứu ông nội của anh. Theo như thông tin tình báo, thân phận của mục tiêu Vu Kiệt là cháu trai của nhà họ Lý, sở dĩ đến Trại Tuyết tìm kiếm tâm liên là để cứu ông nội, cho nên dựa vào suy đoán, tôi nghĩ, còn một thân phận khác cũng có thể đưa ra ánh sáng”.

“Lưỡi dao sắc của đất nước, Lang Vương trấn giữ biên giới, gây chấn động hai giới sát thủ và lính đánh thuê năm năm trước, là cháu trai của nhà họ Lý, gia tộc đứng đầu cả nước, Vu Kiệt!”

“Tôi không nói sai chứ”.

Đúng là không sai.

Nhưng luôn có vài thời điểm...

“Cô biết quá nhiều rồi”.

Vu Kiệt dí dao găm gần thêm một chút.

Sát khí đè ép.

Kể từ lúc ra khỏi tù, Vu Kiệt thực sự không muốn thân phận của mình bị mọi người biết được, anh chỉ muốn làm một người bình thường.

Nhưng trong tình huống này.

Mũi dao sắc nhọn áp sát sau đó lướt qua, dường như đây là lựa chọn tốt nhất nhưng Vu Kiệt lại không chọn làm vậy.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt Lỗ Phi Nhã.

Lỗ Phi Nhã: “Anh sẽ không giết tôi đâu”.

Vu Kiêt: “Cô rất tự tin?”

Lỗ Phi Nhã mỉm cười: “Theo hiểu biết của tôi về Lang Vương Hoa Hạ và dựa vào những sự kiện tôi nói với anh hai ngày qua, anh nên hiểu rõ, giết tôi, anh sẽ khó có thể đi tiếp con đường phía sau, nhất là khi anh chỉ còn một mình, đặc biệt là sau khi anh giết chết đám người này”.

“Cạm bẫy phía sau càng dày đặc hơn, không có thân phận của tôi thì anh không thể nào đi tới đích được, không có thân phận của tôi thì cho dù anh bình yên vô sự đi tới Trại Tuyết cũng sẽ bị người của chúng tôi tính kế, không có thân phận của tôi thì anh cũng...”

Lỗ Phi Nhã dừng lại một lúc.

Trên làn da hơi ngăm đen, đôi mắt đảo một vòng rồi nháy mắt với Vu Kiệt: “Anh không thể lấy được tâm liên”.

Uy hiếp.

Uy hiếp trần trụi.

Đứng ở góc độ công bằng phân tích tình hình của Vu Kiệt hiện tại.

Nếu như trước kia Vu Kiệt giết chết Lỗ Phi Nhà thì không vấn đề gì.

Nhưng hiện tại giết cô ta cũng chính là gây ra họa lớn, làm tình hình càng tồi tệ hơn.

Vu Kiệt lạnh giọng: “Giữ lại cô, cho tôi một lý do”.

Lỗ Phi Nhã: “Tôi có thể tặng tâm liên cho anh, chỉ cần anh cùng tôi đến Trại Tuyết thì tôi sẽ bảo người của tôi đưa tâm liên cho anh ngay lập tức. Hoặc là giống với lúc xuất phát, tôi có thể đảm bảo anh đến Trại Tuyết an toàn, đến lúc đó tặng anh một ít tâm liên, giúp anh bình an vô sự quay về nước cứu người thân của anh”.

Vẫn là lý do đó.

Nhưng mục đích lại không giống nhau.

Giọng điệu này hiển nhiên cũng không còn giống lúc ở chợ xe ô tô cũ, Vu Kiệt không phải kẻ ngốc.

Anh nhíu mày: “Sao tôi có thể tin mấy lời quỷ quái của cô được?”



Lỗ Phi Nhã nhún nhún vai: “Tôi không có cách nào khiến anh tin tôi, nhưng tôi chỉ có thể nói với anh thành ý của tôi. Nếu bố và ông nội tôi biết mục tiêu nhiệm vụ lần này là Lang Vương, bọn họ có thể sẽ thẳng thừng từ bỏ cạnh tranh nhiệm vụ lần này”.

“Đương nhiên, nếu như tôi quay về nói với bọn họ tôi không chỉ tìm được mục tiêu mà còn thành công lôi kéo mục tiêu vào nhóm Thánh Đường, bọn họ đoán chắc sẽ giúp tôi đạt được thành công trong cuộc cạnh tranh này từ đó dễ dàng tiếp nhận thừa kế”.

“Cho nên ý cô là...”, Vu Kiệt tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.

Lỗ Phi Nhã nhiệt tình mời gọi: “Tôi muốn mời anh gia nhập vào tộc Thánh Đường, Lang Vương Hoa Hạ gia nhập vào chỗ chúng tôi nhất định là việc khiến người ta vui mừng, chỉ cần anh đồng ý, tôi bảo đảm sau khi thừa kế gia tộc sẽ cho anh vinh quang vô hạn.

...

Một lựa chọn, lựa chọn vô cùng kì diệu, lựa chọn vô cùng thông minh được nói ra ngay khi đối mặt với cái chết. Thực ra lựa chọn này chỉ mơ hồ xuất hiện sau khi Lỗ Phi Nhã đoán được thân phận của Vu Kiêt.

Sau khi hoàn toàn xác nhận thân phận của Vu Kiệt cô ta liền khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, cô ta muốn mời chào Vu Kiệt.

Trong hơi thở trầm thấp không hề vội vã.

Lỗ Phi Nhã nói tiếp: “Kể từ sau khi xảy ra sự việc 5 năm trước, thân là Lang Vương như anh không thể nào bước chân vào quân đội lần nữa, điều này cả thế giới đều biết, bản lĩnh của anh không nên để lãng phí”.

“Ngoài ra, anh biết một khi thân phận của anh bị bại lộ thì sẽ có cảnh tượng gì không? Hai giới lớn sẽ chia thành hai phe, phe thứ nhất, lôi kéo anh, phe thứ hai, không màng tất cả muốn giết anh”.

“Cô muốn lôi kéo tôi?”

Lỗ Phi Nhã gật đầu: “Không chỉ mình tôi, dĩ nhiên nếu anh bằng lòng chấp nhận thì tôi sẽ vô cùng vui mừng, tôi thậm chí có thể lập tức gọi điện bảo người mang tâm liên đến cho anh”.

Vu Kiệt cười khẩy: “Gia nhập vào tộc của cô tương đương với phản bội”.

Lỗ Phi Nhã lắc đầu: “Ai nói vậy? Tộc Thánh Đường chúng tôi không phải là gia tộc truyền thống trong giới sát thủ, chúng tôi chỉ giết...”

“Câm miệng!”

Cô ta còn chưa nói hết thì đã bị Vu Kiệt cắt ngang, một tiếng quát đầy sát ý.

Con dao sắc nhọn kề sát cổ cô ta, một vết cắt nho nhỏ lộ ra tia máu.

“Từ đầu tới cuối đều là cô nói, không thể không bái phục cô, khả năng khống chế bằng lời nói của cô rất mạnh, luôn hướng người khác đi theo con đường mà cô muốn. Nói thật, cô không nên làm sát thủ, nên làm luật sư thì hơn”.

“Nhưng, người càng thông minh lại càng dễ bị chính sự thông minh của mình làm mù mờ, trước khi ra điều kiện với tôi cô đã quên mất một chuyện rồi”

“Chuyện gì?”, Lỗ Phi Nhã sững sờ, thần kinh căng thẳng hỏi.

Vu Kiệt: “Cô có khả năng nâng bàn thì cô mới có tư cách đàm phán. Nhưng hiện tại cô đối với tôi cũng chỉ như ruồi muỗi đáng chết, với tôi mà nói mạng của cô không đáng một xu, cho dù giết chết cô khiến đoạn đường sau này khó đi thế nào, tôi cũng không quan tâm”.

“Giữ cô đến bây giờ chỉ vì cô còn có ích, cho nên bây giờ tôi chỉ cho cô một con đường...

“Gọi điện bảo người của cô đem tâm liên tới đây, nếu không tôi sẽ giết cô, tôi không muốn chơi đùa với cô nữa”.

“Thời gian của tôi không nhiều, sự nhẫn nại của tôi cũng không nhiều, tôi chỉ cho cô thời gian 1 phút để trả lời, từ bây giờ bắt đầu đếm ngược...”

“59...”

Cái này...

Mới là uy hiếp!

“Đương nhiên, nếu như tôi quay về nói với bọn họ tôi không chỉ tìm được mục tiêu mà còn thành công lôi kéo mục tiêu vào nhóm Thánh Đường, bọn họ đoán chắc sẽ giúp tôi đạt được thành công trong cuộc cạnh tranh này từ đó dễ dàng tiếp nhận thừa kế”.

“Cho nên ý cô là...”, Vu Kiệt tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.

Lỗ Phi Nhã nhiệt tình mời gọi: “Tôi muốn mời anh gia nhập vào tộc Thánh Đường, Lang Vương Hoa Hạ gia nhập vào chỗ chúng tôi nhất định là việc khiến người ta vui mừng, chỉ cần anh đồng ý, tôi bảo đảm sau khi thừa kế gia tộc sẽ cho anh vinh quang vô hạn.

...

Một lựa chọn, lựa chọn vô cùng kì diệu, lựa chọn vô cùng thông minh được nói ra ngay khi đối mặt với cái chết. Thực ra lựa chọn này chỉ mơ hồ xuất hiện sau khi Lỗ Phi Nhã đoán được thân phận của Vu Kiêt.

Sau khi hoàn toàn xác nhận thân phận của Vu Kiệt cô ta liền khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, cô ta muốn mời chào Vu Kiệt.

Trong hơi thở trầm thấp không hề vội vã.

Lỗ Phi Nhã nói tiếp: “Kể từ sau khi xảy ra sự việc 5 năm trước, thân là Lang Vương như anh không thể nào bước chân vào quân đội lần nữa, điều này cả thế giới đều biết, bản lĩnh của anh không nên để lãng phí”.

“Ngoài ra, anh biết một khi thân phận của anh bị bại lộ thì sẽ có cảnh tượng gì không? Hai giới lớn sẽ chia thành hai phe, phe thứ nhất, lôi kéo anh, phe thứ hai, không màng tất cả muốn giết anh”.

“Cô muốn lôi kéo tôi?”

Lỗ Phi Nhã gật đầu: “Không chỉ mình tôi, dĩ nhiên nếu anh bằng lòng chấp nhận thì tôi sẽ vô cùng vui mừng, tôi thậm chí có thể lập tức gọi điện bảo người mang tâm liên đến cho anh”.

Vu Kiệt cười khẩy: “Gia nhập vào tộc của cô tương đương với phản bội”.

Lỗ Phi Nhã lắc đầu: “Ai nói vậy? Tộc Thánh Đường chúng tôi không phải là gia tộc truyền thống trong giới sát thủ, chúng tôi chỉ giết...”

“Câm miệng!”

Cô ta còn chưa nói hết thì đã bị Vu Kiệt cắt ngang, một tiếng quát đầy sát ý.

Con dao sắc nhọn kề sát cổ cô ta, một vết cắt nho nhỏ lộ ra tia máu.

“Từ đầu tới cuối đều là cô nói, không thể không bái phục cô, khả năng khống chế bằng lời nói của cô rất mạnh, luôn hướng người khác đi theo con đường mà cô muốn. Nói thật, cô không nên làm sát thủ, nên làm luật sư thì hơn”.

“Nhưng, người càng thông minh lại càng dễ bị chính sự thông minh của mình làm mù mờ, trước khi ra điều kiện với tôi cô đã quên mất một chuyện rồi”

“Chuyện gì?”, Lỗ Phi Nhã sững sờ, thần kinh căng thẳng hỏi.

Vu Kiệt: “Cô có khả năng nâng bàn thì cô mới có tư cách đàm phán. Nhưng hiện tại cô đối với tôi cũng chỉ như ruồi muỗi đáng chết, với tôi mà nói mạng của cô không đáng một xu, cho dù giết chết cô khiến đoạn đường sau này khó đi thế nào, tôi cũng không quan tâm”.

“Giữ cô đến bây giờ chỉ vì cô còn có ích, cho nên bây giờ tôi chỉ cho cô một con đường...

“Gọi điện bảo người của cô đem tâm liên tới đây, nếu không tôi sẽ giết cô, tôi không muốn chơi đùa với cô nữa”.

“Thời gian của tôi không nhiều, sự nhẫn nại của tôi cũng không nhiều, tôi chỉ cho cô thời gian 1 phút để trả lời, từ bây giờ bắt đầu đếm ngược...”

“59...”

Cái này...

Mới là uy hiếp!

Tôi biết cô có tâm liên.

Mạng của cô nằm trong tay tôi.

Đạo lý đơn giản như vậy sao phải khiến nó trở nên màu mè?

Xin lỗi, Vu Kiệt tôi không nghe!

Tôi chỉ cần...tâm liên!

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK