Mục lục
Đệ nhất Lang Vương – Vu Kiệt (Truyện full tác giả: Thái Tú)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Ông nội thối, ông nội xấu xa, ông nói tốt bảo cháu về nông thôn nghỉ phép, sao lại có thể muốn gả cháu cho người ta? Nếu bố cháu biết thì tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu”.  

             Một cô gái hơn hai mươi tuổi mặc áo khoác bò, quần dài da màu đen, tóc buộc lên như đi nhảy disco, lông mày cô nhíu lại hét lên với ông lão.  

             Ông lão đội nón vàng, lưng khom xuống, bên hông kẹp một con dao đốn củi, ông ta gầy trơ xương. Nhưng đừng nhìn cơ thể ông ta gầy nhỏ, bước đi lại mạnh mẽ đầy uy lực, đôi mắt rồng tràn ngập ánh sáng.  

             Dù sao thì quanh đây năm mươi cây số của núi Trường Mao Lạc Thành này, ông ta là đội trưởng đội bảo vệ rừng được người người khen ngợi. Lão tiểu phu Ngô Lãnh có con dao đốn củi trong tay, dù cho sói hổ báo hoành hành trên núi như thế nào cũng không thể ngăn nổi nhát dao của lão tiều phu này.  

             Người già đến tám chín mươi tuổi mà võ thuật trong người vẫn không có dấu hiệu thụt lùi chút nào.  

             Ngô Lãnh một tay đặt ra sau lưng, tay còn lại thì vội vàng kéo cháu gái Ngô Tiểu Phàm: “Đồ vô tích sự, cháu để bố cháu không đồng ý cho ông xem. Cháu là đứa ông nội nuôi lớn, nó coi là cái trò gì, chủ trì hôn sự cho cháu?”  

             “Cháu là bảo bối của ông nội, ông nội phải tìm cho cháu một người đàn ông ưu tú nhất trên đời này. Bố cháu không có tư cách xen vào, cũng không có tư cách quan tâm. Nếu như dám thả cái rắm thôi, xem ông đây chặt nó ra là xong”.  

             Nghe đến đây, Ngô Tiểu Phàm rụt cổ lại, nhất thời không dám nói chuyện. Người khác không rõ, nhưng cô biết sự tàn nhẫn của người ông này. Dù sao cảnh tượng trên núi hồi nhỏ đó cô nhớ rất rõ ràng, ông nội mình là một người đàn ông đã từng chém một loạt bầy sói. Con dao đốn củi kia khiến cho một con sói từng nhát chết trí mạng.  

             Liên tưởng đến cơ thể nhỏ bé yếu đuối không chịu nổi gió của ông bố già mình, Ngô Tiểu Phàm lè lưỡi không dám tưởng tượng thêm.  

             Nhưng…  

             Cho dù gả cô cho người ta cũng đâu cần thiết gấp gáp như vậy chứ.  

             Sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ liền bị ông nội kéo đi hơn hai mươi cây số, đến bên bờ biển này.  

             Nơi này là phía sau núi Trường Mao của Lạc Thành về phía đông.  

             Ở đây có một con sông dài, đầu sông cuối núi là núi Trường Mao, một bên đầu khác của sông thì là biển thế giới cách xa hơn năm mươi cây số.  

             Một vùng biển lớn bao quanh nửa vòng trái đất.  

             Giống như dùng phương hướng ví dụ để hình dung, đó chính là…  

             Tọa độ Vu Kiệt xảy ra chuyện ở vùng biển thế giới về hướng đông của Hoa Hạ.  

             Tọa độ của Lạc Thành chính là phần cuối của hướng ngược lại, chính giữa cách nửa vòng trái đất.  

             Ngô Tiểu Phàm nhíu mày: “Ông nội thối, ông chỉ mong sao nhanh chóng gả cháu đi chứ gì, ông quá xấu xa, có phải ông không yêu Tiểu Phàm đúng không”.  

             Sắc mặt Ngô Lãnh nôn nóng: “Chính là vì yêu Tiểu Phàm nhà ta mới dẫn cháu đến gấp như vậy. Ông nói với cháu này, tối qua ông nội nằm mơ, mơ thấy lão thần tiên dạy ông võ công lúc nhỏ kia”.  

             “Ông nội cũng đã từng nói qua với cháu rồi! Hồi nhỏ có một vị lão thần tiên đến nhà ông nội, chỉ là dạy ông nội mấy chiêu, ông liền có võ công hiện giờ, nhưng lão thần tiên đó thật là, ông vừa học được, đang chuẩn bị xoay người bái sư thì lão thần tiên đó liền biết mất, giống như bay đi vậy”.  

             “Sau đó cháu đoán xem, lão thần tiên đó lại nhảy vào trong giấc mơ của ông nội, nói với ông rằng chúng ta phải đi đến một nơi có một chàng trai đang gặp nạn. Ông ấy nói nếu như cứu được chàng trai này, đảm bảo nhà họ Ngô chúng ta trăm năm hưng thịnh”.  

             “Đây không phải xứng đáng là chàng rể quý sao?”  

             Soạt!  

             Nghe đến lời này, biểu cảm của Ngô Tiểu Phàm lập tức không nói nên lời.  

             Lão thần tiên, lại là lão thần tiên. Đâu đâu cũng lão thần tiên, trên thế giới này làm gì có thần tiên chứ!  

             Lạc Thành ở Hoa Hạ ngay cả là thành phố nhỏ tuyến ba cũng không tính đến, nhà họ Ngô của mình ở Lạc Thành, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là gia tộc hạng hai, hưng thịnh thêm thì còn có thể hưng thịnh đến đâu?  

             “Ông nội thối, chỉ vì một giấc mơ mà ông kéo cháu đi xa như vậy, chân cháu mềm nhũn ra rồi”.  

             Ngô Lãnh cười xua tay nói: “Không sao không sao, đợi tìm được chàng rể quý, quay về ông nội dùng cao con hổ xoa chân cho cháu, đảm bảo ngày hôm sau cháu chạy nhảy không có chuyện gì”.  

             “Xí”.  

             Ngô Tiểu Phàm khẽ hừm một tiếng: “Cháu không tin có chàng rể quý gì đó đâu”.  

             “Suỵt suỵt suỵt!”  

             Ngô Lãnh dừng bước chân, vội vàng che miệng cô: “Đừng nói lời này, nếu để lão thần tiên nghe thấy thì không linh đâu. Cháu tin ông nội, thật sự phải tin vào ông nội”.  

             “Cháu đừng nhìn bố cháu vui vẻ sống ở Lạc Thành làm tộc trưởng của gia tộc hạng hai gì đó. Trên thực tế cũng là đầu óc ếch ngồi đáy giếng thôi. Đến khi tới thành phố lớn kia thì vẫn không có gì cả”.  

             “Sự hưng thịnh mà lão thần tiên này nói, đó… đó không phải hưng thịnh bình thường. Ông ấy đã hình dung một chút cho ông, chính… chính là nhà chúng ta không cần quan tâm đến nơi nào trên toàn quốc, cũng không ai dám đụng vào”.  

             Nói đến đây, ông lão càng nói càng kích động, mặt cũng sắp cười đến nở hoa.  

             “Được rồi!”  

             Ngô Tiểu Phàm khinh thường: “Nếu như theo tọa độ của lão thần tiên đó nói thật sự có người. Ngô Tiểu Phàm cháu sẽ trồng cây chuối để gội đầu!”  

             “Aiz, cháu nhìn kìa?”  

             “…”, Ngô Tiểu Phàm.  

             Chính vào lúc Ngô Tiểu Phàm vừa dựng “flag” này, đột nhiên ông lão hướng về phía bên sông cách đó 300m hét lên.  

             Ông ta mở trừng mắt, đồng tử giãn rộng. Giây tiếp theo, ông ta lớn tiếng nói: “Aiz ya, chàng rể quý của ông nội đây rồi!”  

             “Nhìn rể quý bị thương này, sao toàn thân đều là máu thế”.  

             “Sao giống bị sét đánh vậy?”  

             “…”, Ngô Tiểu Phàm.  

             Chưa đợi cô cháu gái phản ứng, ông lão đã cấp tốc chạy qua.  

             Hết cách, Ngô Tiểu Phàm chỉ đành đi theo: “Thật sự là có người à, không phải đùa chứ?”, cô tự nói với mình, trong ánh mắt có chút hoang mang, lại có chút mong đợi.  

             Dù sao cô cũng là một cô gái vừa mới kết thúc thời kỳ thanh xuân, đến tình đầu cũng chưa có, hoóc môn chính trong máu vẫn rất nhiều!  

             Sau vài phút, hai người xuất hiện bên cạnh cậu thanh niên kia.  

             Ngô Lãnh vội vàng dùng khăn giấy lau cơ thể sạch sẽ, lau chùi vết máu tươi trên đầu cậu thanh niên.  

             Lúc nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh và vô cùng cứng rắn của cậu thanh niên kia, trái tim Ngô Tiểu Phàm nhảy dựng, không hiểu sao có chút… không tự do. Người này không giống với mấy tên cún con (*) ở sàn nhảy chỉ biết trang điểm đánh phấn bình thường cô tiếp xúc, ở trên gười thanh niên này cô cảm nhận được một cảm giác an toàn không cách nào hình dung.  

             (*) cún con: chỉ những chàng trai thích lái may bay, thích yêu chị gái hơn tuổi.  

             Giống như một khẩu súng đứng trước mặt bản thân.  

             Cũng chính lúc này, ánh mắt Ngô Tiểu Phàm xiết lại, đột nhiên hét lớn.  

             “A!”  

             “Sao đấy, sao đấy”, vẻ mặt Ngô Lãnh vội vàng hỏi.  

             Ngô Tiểu Phàm liên tục chỉ tay vào hòn đá cậu thanh niên đang nắm chặt trong tay, biểu cảm cô kinh hãi: “Cử… cử động rồi!”  

             “Cái gì cử động?”  

             Ngô Tiểu Phàm nhìn chằm chằm vào hòn đá: “Là… là hòn đã này cử động”.  

             “Hòn đá cử động?”  

             Ngô Lãnh nhìn chằm chằm hòn đá mấy giây: “Cháu bị ngốc à, hòn đá làm sao mà cử động được, nó đâu có cử động?”  

             Mặt Ngô Tiểu Phàm kiên định: “Hòn đá này thật sự cử động mà. Cháu… cháu đã nhìn thấy”.  

             “Cháu cái rắm!”  

             Ngô Lãnh lạnh lùng bũi môi: “Mau giúp ông nội một tay cõng chàng rể quý về, cả người toàn là máu thôi. Bị thương nặng như vậy, ông nội sợ phải lấy hết thuốc ở dưới đáy rương mất, nhanh lên”.  

             Nói xong, Ngô Lãnh chìa tay ôm cậu thanh niên vào lòng, nhờ sự giúp đỡ của Ngô Tiểu Phàm, lưng quay về đằng sau. Chỉ là điều khiến hai người vô cùng kinh ngạc chính là cho dù cậu thanh niên này đã rơi vào hôn mê, bàn tay đó giống như đóng đinh vào hòn đá, bám chặt lấy nó, không làm thế nào buông ra.  

             Và.  

             Lúc bọn họ để ý cậu thanh niên cũng đã lơ là một thứ.  

             Khi bọn họ rời đi không lâu, thủy triều rút đi, dưới vị trí cậu thanh niên kia nằm ban đầu, một cây súng bắn tỉa từ từ lộ ra đầu súng.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK