Nghe nói thế, Vu Kiệt bất giác cảm thấy chua xót.
Anh nhìn Mục Tiểu Vũ, chợt phát hiện trong mắt cô bé tràn ngập chờ mong.
Nghĩ đến những chuyện mà cô bé đã từng trải qua lúc còn nhỏ, tim Vu Kiệt run lên, hóa ra là vậy.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân phận đặc biệt của Lý Châu, người một nhà gần như chưa từng có lần nào cùng nhau đi du lịch, hơn nữa, bởi những quy củ và luật lệ trói buộc, khiến cho tuổi thơ của Mục Tiểu Vũ gần như không có sự tham dự của mẹ Lý Châu.
Sâu trong tim, Mục Tiểu Vũ vô cùng khát vọng được đi du lịch cùng bố mẹ, hiện tại, đại học Thủ Đô công bố phần thưởng kia, đối với cô bé, nó thật sự rất hấp dẫn, cùng đi du ngoạn, còn có thể quay phim lại toàn bộ hành trình để làm kỷ niệm.
Dù là với cô bé hay với cô út Lý Châu, thì đó cũng là một cơ hội vô cùng trân quý.
Thấy Vu Kiệt trầm mặc, mãi một lúc lâu mà vẫn không nói lời nào, Mục Tiểu Vũ vội nói: “Anh họ, anh yên tâm, em không cần anh bỏ tiền, hôm qua, mẹ đã đưa số tài khoản của em cho cậu cả, sáng nay, cậu cả vừa đến công ty đã cho em rất nhiều cổ phần, còn chuyển vào thẻ của em 10 triệu xem như tiền tiêu vặt, em sẽ dùng tiền của mình để quyên góp, xin anh đó, anh họ, anh đồng ý với em đi mà!”
Mục Tiểu Vũ chớp chớp mắt.
Với tư cách là cháu ngoại của nhà họ Lý, Mục Tiểu Vũ có quyền thừa hưởng cổ phần của Tập đoàn Lý thị.
Phải biết, Tập đoàn Lý thị chính là sản nghiệp của gia tộc họ Lý, vốn lưu động có thể lên đến mấy chục tỷ, chuyển cho Mục Tiểu Vũ 10 triệu tiền tiêu vặt là chuyện rất dễ dàng, dù sao thì từ sau khi Vu Kiệt quay trở về nhà họ Lý, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Lý Nam đã chuyển vào thẻ anh hàng trăm triệu.
Vu Kiệt mỉm cười: “Em gái ngốc, em muốn cho cô út và dượng út một bất ngờ đúng không?”
“Dạ… dạ…”, Mục Tiểu Vũ gật đầu, trông có vẻ ngượng ngùng.
Dương Cẩm Tú: “Anh Kiệt, đồng ý với Tiểu Vũ đi! Đêm hôm qua, em ấy đã năn nỉ em đến bây giờ đấy!”
“Đúng đó, đúng đó, anh họ, anh đến trường giúp em một lần đi!”
Mục Tiểu Vũ mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng, thoáng chốc, khiến người ta nhịn không được yêu thích.
“Được!”
Vu Kiệt không chút do dự đáp, anh còn nói thêm: “Tuy nhiên, anh họ không cần em bỏ tiền, em đó, phải dùng số tiền này đúng nơi đúng chỗ, làm những việc có ý nghĩa, nói gì đi nữa, anh cũng coi như là phụ huynh của em, lần quyên góp này, cứ để anh!”
“Được!”
“Được rồi!”
Nghe anh nói như vậy, Mục Tiểu Vũ vô cùng mừng rỡ.
…
…
Tuy nhiên…
Ngay khi ba người bọn họ vui vẻ đi đến đại học Thủ Đô thì trong thủ đô, có hai nơi không hẹn mà cùng vang lên âm thanh ném vỡ ly.
“Xoảng!”
Âm thanh ly thủy tinh bị vỡ nát giống như tiếng sấm vang vọng trong thư phòng của Lưu Phong.
Một âm thanh vang lên.
Một người nổi giận.
“Ngu xuẩn, ngu xuẩn, đúng là thứ ngu xuẩn!”, Lưu Phong ngồi cạnh bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào quản gia đứng bên cạnh, ông ta thở không ra hơi, cổ đỏ quạch, lửa giận hừng hực, hận không thể lập tức xông vào tòa nhà xử lý công vụ của tổ điều tra để bóp chết tên nghịch tử Lưu Hải.
Ông ta lập tức nói: “Ông xác định tin này là thật chứ, nó không chỉ sửa lại khẩu cung, giúp ả vô sỉ nhà họ Lý lấy lại trong sạch, mà còn nói ra hết toàn bộ giao dịch của nhà họ Lưu chúng ta và gia tộc Hiên Viên?”
Khi hỏi mấy lời này, Lưu Phong siết chặt nắm đấm, nắm tay giữa không trung không ngừng run lên.
Quản gia gật đầu, cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào Lưu Phong, ấp úng đáp, sợ rằng mình nói sai điều gì đó: “Vâng… đúng vậy… chắc chắn 100%”.
“Tôi nhờ vào mối quan hệ đặc biệt, liên hệ được với một tên cán bộ vừa được điều vào tổ điều tra, hắn đã nói như vậy. Cậu hai không chỉ không dựa theo kế hoạch đã định sẵn với nhà Hiên Viên, ra mặt chỉ chứng Lý Châu trong buổi thẩm tra, mà ngược lại, sau khi bị bắt còn… để lộ tất cả tin tức”.
“Nghe nói, cũng bởi vì cậu ấy, mà ông hai nhà Hiên Viên, Hiên Viên Thâm bị mất chức, hiện tại đang bị điều tra, hại Tập đoàn bất động sản trên danh nghĩa của gia tộc Hiên Viên cũng bị điều tra”, quản gia lặp lại từng chữ, giọng điệu rất chắc chắn, nhưng vẻ mặt thì vô cùng hoảng sợ.
“Súc sinh!”
Ngay sau đó, ông ta nghe thấy một tiếng hét to.
Kế đó, Lưu Phong đá thẳng vào chân bàn, giận tím mặt.
“Tên súc sinh này, nó muốn làm gì hả? Nó muốn nhà họ Lưu chết không có chỗ chôn sao? Nó không có đầu óc à?”, Lưu Phong tức giận mắng, nhưng lúc này đây, không ai có thể trả lời được cho ông ta lý do tại sao.
Với tư cách là người cầm quyền trong nhà họ Lưu, Lưu Phong hiểu rất rõ những ảnh hưởng tai hại sau chuyện lần này.
Nếu như tin tức do quản gia thăm dò được không sai, vậy thì chẳng mấy chốc, đừng nói là có được những thứ mà gia tộc Hiên Viên đã hứa hẹn, sợ là nhà họ Lưu bọn họ sắp gặp đại họa đến nơi.
Tuy địa vị của Hiên Viên Thâm ở nhà Hiên Viên không sánh bằng gia chủ Hiên Viên Mục, nhưng vì ông ta thuộc tổ điều tra, thứ bậc không cao, nhưng đã có thực quyền, cho nên ở nhà Hiên Viên, có thể xem như dưới một người trên vạn người, tương lai nói không chừng có thể bước vào tầng lớp Người lên tiếng.
Nếu lần này vì Lưu Hải, khiến cây đại thụ này của gia tộc Hiên Viên rơi đài, nhà họ Lưu của ông ta xem như xong.
Phải biết, đó là nhà Hiên Viên đấy!
Một trong bốn gia tộc lớn.
Mặc dù trước kia, sau sự kiện khách sạn Holy Sky, nhà Hiên Viên bị nhà họ Lý nhổ sạch mấy cây đại thụ, nhưng dù gì thì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, muốn tiêu diệt nhà họ Lưu là chuyện vô cùng đơn giản.
Nghĩ đến đây, Lưu Phong không còn tức giận nữa, mà thay vào đó là kinh hoảng: “Đã điều tra được hướng đi hiện tại của nhà Hiên Viên chưa?”
Quản gia lắc đầu: “Vẫn chưa có tin gì, tuy nhiên, chiều ngày hôm qua, tập đoàn bất động sản Hiên Viên đã bị niêm phong rồi, toàn bộ tài liệu tài chính đều bị đem đi, phát hiện có 200 triệu không biết chuyển đi đâu, còn có 500 triệu khai khống thuế, các tổ chức liên quan đã vào cuộc điều tra, e là chuyện sẽ càng lúc càng ầm ĩ”.
“Sáng hôm nay, cổ phiếu của Tập đoàn nhà Hiên Viên tuột dốc như xe lửa trượt khỏi đường ray, trước mắt, nội bộ gia tộc Hiên Viên đang bận tối mày tối mặt vì chuyện này, hẳn là sẽ không có thời gian để ý đến chúng ta!”
“Không có thời gian?”
Lưu Phong hừ lạnh: “Ông nghĩ như vậy à? Vậy há chẳng phải nhà Hiên Viên là một lũ ngu hết sao, theo tôi thấy, bọn họ đang nghĩ xem nên xử lý chúng ta thế nào đấy!”
Nói xong, Lưu Phong liền nói: “Lập tức chuyển toàn bộ tài sản hiện có của nhà họ Lưu ra nước ngoài”.
“Ngay bây giờ?”
Quản gia nhíu chặt mày.
“Đúng, ngay bây giờ, làm ngay lập tức!”
“Việc này… việc này…”
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, đi làm đi!”, thấy quản gia chần chừ không chịu đi, Lưu Phong thúc giục.
“Gia chủ, không chờ cậu hai sao? Hiện tại chuyển toàn bộ gia sản đi, đến khi cậu hai ra ngoài, chẳng phải…”
“Mặc kệ tên ngu xuẩn đó, chết coi như hết!”, nhớ đến những hình ảnh được gửi đến điện thoại của mình, Lưu Phong cảm thấy lạnh sống lưng, ông ta nuốt một ngụm nước bọn, trong lòng hẳn cũng đoán ra được nguyên nhân khiến Lưu Hải thay đổi khẩu cung.
Nghe ông ta nói vậy, quản gia cũng chỉ có thể gật đầu: “Được, tôi đi ngay!”
Dứt lời, ông ta lập tức xoay người rời đi.
Nhưng…
Ngay khi ông ta mở cửa.
Mười cán bộ mặc đồng phục màu đen, mang theo lệnh điều tra, hệt như người chấp pháp, vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trước mắt hai người bọn họ.
Bước chân quản gia thoáng khựng lại.
Vẻ mặt Lưu Phong nhanh chóng tái đi.
“Đây là?”
Cán bộ dẫn đầu mỉm cười: “Định đi đâu à?”
“Lưu Phong, hiện tại tôi chính thức bắt ông vì tội cố ý bao che tội phạm, hối lộ, mặt khác, ông còn bị tình nghi có liên quan với hơn chục vụ án cố ý giết người”.
“Theo chúng tôi… một chuyến!”