Mục lục
Đệ nhất Lang Vương – Vu Kiệt (Truyện full tác giả: Thái Tú)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 562: Trở về nhà

Năng lực phản ứng của một người dù có nhanh hơn nữa thì cũng chỉ có hai mắt, hai tay và hai chân.

Thật ra, có rất nhiều câu nói xưa đều giải thích cùng một đạo lý.

Quá tam ba bận!

Trốn được một lần nhưng không thể trốn cả đời!

Đánh một tiếng trống dũng khí tăng cao, đánh hai tiếng trống dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống dũng khí không còn!

Là tông sư bước chân vào cảnh giới hóa kình nhiều năm, nói về trình độ hay tầm quan trọng thì Thiên Thần quả thật mạnh hơn Vu Kiệt. Nhưng điều này chỉ đúng trong võ giới, còn nếu thật sự gặp mặt ở chiến trường...

Hầu hết mọi người đều nói cùng một câu: Nếu như trên chiến trường chỉ còn một người có thể sống sót, vậy, người đó chắc chắn là Vu Kiệt!

Xét về cảnh giới có thể không bằng gã ta.

Xét về khả năng chiến đấu tiêu diệt, anh xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất.

Bắt đầu từ khoảnh khắc dao găm Lang Vương tung ra một đòn chí mạng bị Thiên Thần tránh thoát kia, gã ta đã rơi vào nhịp tấn công của Vu Kiệt.

Trong cuộc chiến giữa sự sống và cái chết, khi đôi bên đều không thể buông bỏ được thù hận, cái cần so sánh không phải là sức chiến đấu của ai mạnh hơn mà là ai không sợ chết hơn.

Tôi dùng mạng của tôi đổi một mạng của bạn, nếu bạn không đổi với tôi nghĩa là bạn đang sợ chết, vậy thì hiển nhiên bạn đã thất bại hoàn toàn về mặt tâm lý.

Vì thế, một đấm kia đánh tới.

Ngay khi nắm đấm đánh trúng vùng bụng, một cỗ khí tức đã sớm tích tụ trong cơ thể Vu Kiệt dâng lên cuồn cuộn như dòng nham thạch, như núi lửa phun trào trong chớp mắt, luồng khí bùng nổ với nguồn lực đáng sợ nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể Thiên Thần.

Nội lực như mãnh thú mạnh mẽ xé rách thần kinh gã ta.

Mỗi một sợi cơ.

Mỗi một mạch máu.

Mỗi một huyệt vị.

Giống như dòng suối hóa thạch khi chảy qua nham thạch.

Máu tươi...bắn ra!

Vu Kiệt nâng đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm cần cổ gã ta, thấp giọng nói: “Mày...thua rồi”.

Lời vừa nói ra.

Nắm đấm đi vào...

“Phụt!”

Lại nghe một tiếng máu phun ra, Thiên Thần ngã lăn.

Nhưng...

Đến đây vẫn chưa kết thúc.

Khi sói đã ngậm chặt thú săn, trừ khi thú săn chết, nếu không, nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.

Một chân Vu Kiệt đạp đất, mặt đất dưới chân nứt toác, đột nhiên anh xông lên, đoán trước điểm rơi của Thiên Thần sau đó vung dao găm Lang Vương vụt lên không trung hướng về phía gã ta.

Một vệt máu bất ngờ xuất hiện.

Dao găm cắt đứt dây thần kinh quan trọng bên tay phải của Thiên Thần

Lưỡi dao sắc bén phế hoàn toàn khả năng cử động của tay phải.

Dao găm lại bay vào không trung chém xuống tay trái, phế đi năm ngón tay.

Cùng lúc đó, bụng Vu Kiệt dùng lực, anh lật người, vắt chéo chân xoay một vòng 360 độ trong không trung, quét một đường vòng cung đá vào đùi Thiên Thần.

“Rắc” một tiếng.

Xương khớp gối bị đá gãy, không còn bất kì hy vọng chữa trị nào nữa.

“Khốn kiếp, mày dám...”

“Câm...miệng!”

Vu Kiệt lạnh lùng thốt ra hai chữ, cuối cùng ngay khi gã ta ở giữa không trung chuẩn bị rơi xuống đất, anh dùng sức nửa cánh tay tung ra một tát.

“Bốp!”

Rơi xuống đất rồi!

Âm thanh bạt tai vang lên vô cùng rõ ràng.

Cuộc chiến...đã kết thúc.

Đám người trong cuộc chiến sau khi xem đến cảnh tượng cuối cùng đều như bị đóng băng, tất cả đều sững sờ tại chỗ không biết nên làm thế nào.

Dao trong tay lơ lửng giữa không trung không biết phải tiến hay lùi.

Người đã chết.

Cho dù không dùng tay đặt lên mũi để kiểm tra có còn hơi thở hay không nhưng cũng có thể đại khái đoán được kết quả.

Bởi vì...

Trong tình cảnh này, cho dù thần có đến cũng khó lòng xoay chuyển.

Trên sườn dốc, dưới tuyết trắng.

Cơ thể dưới cổ của Thiên Thần nằm ngang trên mặt đất.

Máu chảy ra từ cánh tay và chân dần trở nên lạnh ngắt, phủ lên tầng tầng lớp lớp...

Là người mạnh nhất Thiên Thần Điện, đầu của gã không lập tức bị chặt đứt mà ngược lại bị vùi trong đất.

Hệt như đã đào sẵn một cái lỗ đợi đầu gã rơi vào.

Đúng vậy!

Gã ta kẹt vào trong lỗ.

Lỗ này là do đầu Thiên Thần tạo ra.

Mà đầu Thiên Thần lại bị một bạt tai của Vu Kiệt đánh thẳng vào trong.

Nếu như nhìn gần một chút thì có thể thấy rõ nửa khuôn mặt đã bị đánh vỡ nát.

Vu Kiệt thẳng lưng đứng im tại chỗ.

Không thở dốc cũng không có bất cứ biểu cảm nào.

Hóa kình?



Tông sư hóa kình nhiều năm thì sao, một bạt tai đã trực tiếp đánh bay, dưới sự tính toán và tốc độ tuyệt đối, theo một ý nghĩa nào đó, anh đủ sức chiến đấu với những người ở tầng 5 hóa kình.

Đương nhiên, đây không phải là lúc chú ý vào sức mạnh.

Mà là một kết cục!

Thua!

“Thắng rồi...”, Lý Phương nở nụ cười.

“Đúng vậy...thắng rồi...”, Trương Thanh gật đầu.

Mấy tên lính đánh thuê khác của Thiên Thần điện khi nhìn thấy đầu của lão đại bị người ta đánh một chưởng vùi vào đất, sắc mặt trong phút chôc vô cùng khó coi.

“Rắn mất đầu” có lẽ là thích hợp để hình dung tình huống lúc này.

Thoạt đầu tất cả lính đánh thuê đều ngẩn người, sau khi xác định không có bất cứ cơ hội xoay chuyển tình thế nào, nỗi sợ Lang Vương Hoa Hạ ẩn chứa trong lòng liền ào ạt trỗi dậy, xông thẳng vào đầu, điên cuồng...

“Thua rồi...”

“Thiên Thần bị giết rồi sao? Sao...sao có thể?”

“Thiên Thần vậy mà lại bị giết? Không thể, không thể nào...rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

“...”

Mọi người đều hoang mang.

Bọn họ sợ!

Sợ chết.

Kẻ mạnh nhất cũng chết dưới dao găm Lang Vương.

Ngay cả bắn súng bọn họ cũng không thể chạm được con kiến trên góc áo của Lang Vương, còn có thể sống được sao?

Có thể sao?

Không thể!

Trong lòng mọi người đều lập tức đưa ra đáp án.

Vu Kiệt ngẩng đầu, tơ máu xuất hiện do tức giận trong mắt biến mất, dường như anh đã tỉnh, bừng tỉnh từ trong lửa giận, anh nhìn đám người mất đi thủ lĩnh trước mặt.

Không chút nhân từ.

Đều là một đám sát thủ giết người vì tiền.

Thả bọn họ?

Dựa vào đâu chứ?

Bọn họ muốn giết tôi, dựa vào đâu phải thả bọn họ?

Những con súc vật tay nhuốm máu tươi!

Thả bọn họ, ai có thể đảm bảo bọn họ sẽ không giết người nữa.

Thế giới này không có lương thiện tuyệt đối cũng không có gian ác tuyệt đối, vì lợi ích mà làm ra những chuyện có lợi cho bản thân cũng chẳng có gì sai, nhưng dựa trên lý lẽ đó mà làm hại người khác, xin lỗi, bạn không xứng tiếp tục sống!

Vu Kiệt không có quyền lực quyết định ai có thể sống tiếp nhưng anh có tư cách lựa chọn sống như thế nào, nghĩ tới 30 người Địa Ma tùy ý xâm phạm biên giới 5 năm trước, nghĩ tới những anh hùng đã chết ở biên giới trong lịch sử, nghĩ tới hàng ngàn hàng vạn người vô tội...

Anh cảm thấy nên sống như thế này!

Cho nên...

Vu Kiệt đưa ra một quyết định.

Anh nhìn Trương Thanh, giơ tay chỉ vào 60 mấy tên lính đánh thuê còn sót lại.

Hét lên: “Trương Thanh, Lý Phương!”

“Có!”

“Có!”

Đương nhiên, đây không phải là lúc chú ý vào sức mạnh.

Mà là một kết cục!

Thua!

“Thắng rồi...”, Lý Phương nở nụ cười.

“Đúng vậy...thắng rồi...”, Trương Thanh gật đầu.

Mấy tên lính đánh thuê khác của Thiên Thần điện khi nhìn thấy đầu của lão đại bị người ta đánh một chưởng vùi vào đất, sắc mặt trong phút chôc vô cùng khó coi.

“Rắn mất đầu” có lẽ là thích hợp để hình dung tình huống lúc này.

Thoạt đầu tất cả lính đánh thuê đều ngẩn người, sau khi xác định không có bất cứ cơ hội xoay chuyển tình thế nào, nỗi sợ Lang Vương Hoa Hạ ẩn chứa trong lòng liền ào ạt trỗi dậy, xông thẳng vào đầu, điên cuồng...

“Thua rồi...”

“Thiên Thần bị giết rồi sao? Sao...sao có thể?”

“Thiên Thần vậy mà lại bị giết? Không thể, không thể nào...rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

“...”

Mọi người đều hoang mang.

Bọn họ sợ!

Sợ chết.

Kẻ mạnh nhất cũng chết dưới dao găm Lang Vương.

Ngay cả bắn súng bọn họ cũng không thể chạm được con kiến trên góc áo của Lang Vương, còn có thể sống được sao?

Có thể sao?

Không thể!

Trong lòng mọi người đều lập tức đưa ra đáp án.

Vu Kiệt ngẩng đầu, tơ máu xuất hiện do tức giận trong mắt biến mất, dường như anh đã tỉnh, bừng tỉnh từ trong lửa giận, anh nhìn đám người mất đi thủ lĩnh trước mặt.

Không chút nhân từ.

Đều là một đám sát thủ giết người vì tiền.

Thả bọn họ?

Dựa vào đâu chứ?

Bọn họ muốn giết tôi, dựa vào đâu phải thả bọn họ?

Những con súc vật tay nhuốm máu tươi!

Thả bọn họ, ai có thể đảm bảo bọn họ sẽ không giết người nữa.

Thế giới này không có lương thiện tuyệt đối cũng không có gian ác tuyệt đối, vì lợi ích mà làm ra những chuyện có lợi cho bản thân cũng chẳng có gì sai, nhưng dựa trên lý lẽ đó mà làm hại người khác, xin lỗi, bạn không xứng tiếp tục sống!

Vu Kiệt không có quyền lực quyết định ai có thể sống tiếp nhưng anh có tư cách lựa chọn sống như thế nào, nghĩ tới 30 người Địa Ma tùy ý xâm phạm biên giới 5 năm trước, nghĩ tới những anh hùng đã chết ở biên giới trong lịch sử, nghĩ tới hàng ngàn hàng vạn người vô tội...

Anh cảm thấy nên sống như thế này!

Cho nên...

Vu Kiệt đưa ra một quyết định.

Anh nhìn Trương Thanh, giơ tay chỉ vào 60 mấy tên lính đánh thuê còn sót lại.

Hét lên: “Trương Thanh, Lý Phương!”

“Có!”

“Có!”

Hai người lớn tiếng đáp lại.

Vô cùng có lực.

Vu Kiệt: “Giết...hết!”

“Rõ!”

“Rõ!”

Trương Thanh: “Tất cả chiến sĩ Long Tiễn nghe lệnh!”

“Có!”

“Giết địch!”

“Tiêu diệt!”

“Rõ!”

...

...

Mất đi người đáng tin cậy, bầy sói dù có bản lĩnh hơn nữa cũng sẽ biến thanh ruồi nhặng mất đầu, sau khi mất đi mục tiêu và động lực chiến đâu, kết cục dành cho bọn họ chỉ có thể là cái chết.

Những anh hùng đã từng bảo vệ biên giới phần lớn đều chết trong khi chiến đấu với lính đánh thuê.

Trận chiến này không phải vì bản thân.

Cũng không phải vì cái gọi là nhiệm vụ.

Mà là vì một khẩu khí.

Khẩu khí mà những người đi trước chưa từng nói ra!

Hôm nay, Long Tiễn đã nói thay bọn họ.

Xác chết đầy đất, 19 chiến sĩ Long Tiễn đứng trước mặt Vu Kiệt, toàn thân nhuốm máu, máy bay trực thăng chuẩn bị cất cánh.

Vu Kiệt cầm lấy ba lô chứa tâm liên, ghì chặt Lỗ Phi Nhã bị trói bởi dây da nhìn theo hướng trở về nhà.

“Trở về nhà!”

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK