Cả năm tông môn lớn đó đều có những câu chuyện không thể cho ai biết.
Khi bọn họ biết được chưởng môn bị Vu Kiệt sát hại tàn nhẫn thì tất cả đều lâm vào khủng hoảng.
Bấy giờ, cần có một người đứng dậy để quản lý mọi thứ.
Mấy trưởng lão còn trong tông nhanh chóng nói lại chuyện này cho lão tổ của bọn họ.
Phái Thiên Sơn.
Giữa đại sảnh nghị sự.
Ba trưởng lão ngồi trên cao, đầy uy nghiêm.
Phía dưới có rất nhiều tinh anh trong môn phái đang chờ mệnh lệnh.
Những người đó đều mang vẻ mặt cực kỳ tức giận.
“Sư thúc! Sư thúc còn chờ cái gì nữa! Bây giờ lập tức đi giết chết Vu Kiệt, báo thù cho chưởng môn thôi!”
“Đúng vậy, làm sao phái Thiên Sơn chúng ta có thể chịu được nỗi nhục nhã như thế! Chưởng môn đã chết thảm thương như thế!”
“Thù này không báo thì sống uổng đời võ giả! Các vị chưởng lão, xin hãy để chúng tôi đi!”
“Tên Vu Kiệt đó đã nhập ma, bây giờ chúng ta nhất định phải trừ hại cho dân!”
“Sư thúc!”
“Sư thúc!”
Mọi người đều mở miệng, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Chỉ là sắc mặt ba chưởng lão vẫn lạnh như băng ngồi đó, không ai đồng ý.
Có một người chậm rãi mở miệng nói: “E là sức của các con vẫn chưa đủ, nên biết rằng tên yêu nghiệt đó đã một mình đánh với năm Phong Thánh Giả. Các con chạy tới tìm tên đó có khác gì tự tìm đường chết đâu?”
Mọi người nghe thế lập tức cảm thấy ủ rũ.