Matsumoto Ichiro cười khẩy nhìn chòng chọc về phía Vu Kiệt.
Hắn ta nhìn Vu Kiệt với vẻ khinh thường, sau đó lại nhìn sang những người khác.
"Đám người truyền thừa võ thuật các người không dám lên đấu, bây giờ lại tìm một con khỉ mặt vàng gầy trơ xương đến đây?"
"Còn dám nói tao là chó? Rốt cuộc ai là chó, không phải đã quá rõ ràng sao?"
“Muốn tìm một kẻ đến chết thay à, thú vị thật đấy!”
"Đây chính là tinh thần võ đạo của Hoa Hạ? Đây chính là tác phong của Hoa Hạ? Bọn mày không sợ người trong thiên hạ cười nhạo ư?"
Matsumoto Ichiro cười lớn, thái độ càng ngày càng ngông cuồng.
Kết quả giây tiếp theo.
Vu Kiệt trực tiếp móc một tờ giấy sinh tử trong túi ra, ném đi.
Quả cầu giấy kia rơi trúng đầu tên võ sĩ kia giống như một cục đá.
“Bụp!”
Tên võ sĩ kia bị quả cầu giấy ném trúng, ngã lăn ra đất, trên mặt hiện rõ vết bầm tím.
Hành động này trực tiếp khiến người của tổ chức Yamaguchi và người xem bị sốc.
Ai nấy cũng đều hít sâu một hơi, người của tổ chức Yamaguchi cũng chết lặng.
Matsumoto Ichiro càng giật mình, hắn ta lẩm bẩm một câu “không xong rồi”.
Vẻ mặt hắn ta có chút căng thẳng, phải biết rằng, có thể dùng quả cầu giấy này đánh ngã hắn ta, thực lực chắc chắn không tầm thường!
Matsumoto Ichiro nhặt mảnh giấy lên, hai mắt trừng lớn.
“Giấy sinh tử”.
Sau khi nhìn thấy ba chữ đó, hắn ta liền đứng dậy hét lớn: "Đồ ngu, mày dám khiêu khích tao? Muốn chết hả?"
Vu Kiệt khinh thường cười, hỏi: "Sao, mày không dám?"
"Vừa rồi mày mạnh miệng lắm mà, sao bây giờ lại không dám ký?"
“Hay nói cách khác, mày chỉ là một kẻ không dám đánh mà chỉ biết sủa ăng ẳng như…chó Akita?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của đám người có mặt ở hiện trường lập tức đanh lại.
Đồng thời ánh mắt bọn họ cũng dồn về phía Matsumoto Ichiro.
Có vẻ như tất cả đều đang chờ đợi một quyết định.